Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
Khoảng mười mấy phút .
Có gõ phòng bệnh, rồi đẩy bước vào.
Tôi đang buồn chán đếm mây ngoài sổ, lúc này quay lại nhìn đàn ông vừa vào, có chút kinh ngạc.
“Khương Kỳ, anh nhuộm tóc đen từ khi nào ?”
Hơn , anh không mặc đồ hiệu mà anh thích, mà là một bộ đồ kiểu Trung Quốc màu đen rộng thùng thình.
Khuyên tai đinh trên vành tai biến mất.
lại một đôi khuyên tai ngọc đơn giản.
Tuy mặt vẫn đẹp trai , nhưng thần sắc lại lạnh lùng.
tôi không cười hồ ly tinh , mà mím môi, không một lời.
Cảm giác , đột nhiên anh trưởng thành hơn hẳn.
Khương Kỳ ngồi xuống chiếc ghế mà Bùi Lam vừa ngồi.
Anh không trả lời câu của tôi, mà lại ngược lại tôi một câu.
“ lại tôi ?”
Anh đang cái ?
“Anh không phải trai của em ? gái anh gãy xương phải nhập viện, anh không thăm em?”
“Em chưa anh muộn thế này.”
Đôi mắt đào hoa của Khương Kỳ trợn tròn khi tôi hai chữ “ trai”, đó lại nhìn chằm chằm vào mặt tôi khi tôi phát sợ.
“Tôi nghi ngờ lúc em trượt tuyết ngã đập rồi, có phải em mất trí nhớ không? tôi là trai em là của mấy năm trước rồi.”
“Hả?”
“Em mất trí nhớ ?”
Nghĩ lại thì, tôi thật sự không nhớ về xảy ra ở sân trượt tuyết cả, mà cả những trước đó tôi không nhớ được.
04
Khương Kỳ nghe tôi anh là trai mà không có vẻ là vui vẻ.
Trong lòng tôi có thể nghĩ một khả năng.
“Chồng ơi?”
Tôi ngập ngừng .
Dù thì đây là lần tiên trong ký ức của tôi , tôi hơi ngại.
Không ngờ, Khương Kỳ nghe cách xưng hô này thì đột ngột đứng phắt dậy.
Tôi anh khẽ chửi một tiếng.
Rồi tôi:
“Em lại giở trò đấy?”
Tôi khó hiểu.
Thứ nhất, không thể nào mười năm Khương Kỳ tỏ tình mà chúng tôi vẫn chưa kết hôn được.
Hơn , rõ ràng là anh tôi ngủ với anh thì phải chịu trách nhiệm với anh mà.
“Rõ ràng em mới là phải anh, anh vừa bệnh viện thăm em mặt nặng mày nhẹ là ?”
Tôi tủi thân khóc.
“Bây giờ em đau quá. Bác sĩ tay trái và chân trái của em đều gãy xương.”
Khương Kỳ cắn môi ngồi xuống.
Anh cúi ngồi im một lúc.
đó khẽ :
“Xin lỗi, tôi không nên lớn tiếng với em.”
05
Anh kéo ghế giường tôi, chọn trái cây trong đĩa rồi tôi ăn loại nào.
Tôi bĩu môi.
“Em ăn quýt.”
Thế là Khương Kỳ lấy một quả quýt ra bóc vỏ, bóc xong anh xé thành từng múi rồi định đưa tay không thương của tôi.
Nhưng tôi không rút tay ra khỏi chăn.
“Làm mà phải khổ thế? An
h đút em là được rồi mà?”
Khương Kỳ khựng lại một chút, rồi nghiêng qua đút tôi.
Khi đút quýt tôi, ngón tay anh không tránh khỏi chạm vào môi tôi.
Mỗi lần , Khương Kỳ lại có chút thất thần.
“Anh chưa em biết, hôm nay anh muộn thế? Anh vẫn bận việc ở quán à? Anh đang sửa sang hay đi lấy hàng ?”
Khương Kỳ ngước mắt nhìn tôi, một lúc mới trả lời.
“Quán tôi sang nhượng rồi.”
Hả?
Trong khoảng thời gian tôi quên mất đó ?
Nhưng chẳng phải Khương Kỳ từ năm mười bảy tuổi mơ ước có một quán của riêng mình ?
Anh cố tình thi rất nhiều chứng vì nó .
Chẳng lẽ quán kinh doanh không tốt, đóng rồi?
tôi vừa nhắc có phải là khơi lại nỗi đau của K
hương Kỳ rồi không?