Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19
Tôi nhìn Bùi đang hết lắc lư lại nhìn Tô khóc mưa phía sau anh ta.
tôi chống chọi với hai người, trong lòng thật khổ sở.
Tôi vốn nhất cái cảm giác cô độc, không ai giúp đỡ này.
Tôi bứt tóc gào lên.
“Khương Kỳ! Anh ra đây!”
Sự bình tĩnh mà tôi luôn cố gắng duy trì cuối cùng sắp không trụ nổi nữa .
Khương Kỳ đẩy cửa bước , đến tôi, tôi đã ngấn lệ.
Tôi sự thờ ơ của cha mẹ và trai, tôi cái người tự xưng là bạn trai lại ra bảo vệ cô gái khác tôi, tôi kẻ gây chuyện dùng những lời lẽ dối trá để biện minh cho .
Khương Kỳ bây giờ chỉ là bạn trai cũ, anh không có quyền can thiệp chuyện của tôi.
Để tôi phải gánh chịu cái mớ hỗn độn này.
Tôi nức nở bắt Khương Kỳ phải lựa chọn.
“Bây giờ chia , anh có muốn không?”
Khương Kỳ nhẹ nhàng lau nước cho tôi.
Tôi không nghe thấy Bùi đang vội vàng nói gì cạnh.
Toàn bộ sự chú ý của tôi đều dồn gương Khương Kỳ.
Trong tầm mờ lại rõ lên, tôi thấy môi anh hé mở.
tôi lại đưa bịt miệng anh lại.
“Anh không cần trả lời, câu trả lời của anh không quan trọng. Dù thế nào nữa, dù là bao nuôi, anh phải .”
Hàng mi Khương Kỳ khẽ run, anh không nói gì, ánh anh cho tôi anh yêu tôi.
Tôi không đã chia Khương Kỳ thế nào nữa.
chuyện chia chắc chắn không phải do tôi đề nghị.
Theo những gì Khương Kỳ hiện, có lẽ anh là người nói chia .
Mà mấy năm , lòng tự trọng của tôi nhạy cảm cao ngạo, chắc chắn không chấp nhận việc anh đá tôi.
Chắc là tôi đã mắng anh không bao nhiêu lần, nói rằng “là tôi đá anh, sau này đừng bao giờ liên với tôi nữa”, mới lặng lẽ xóa sạch dấu vết của anh khỏi cuộc sống của .
20
xuất viện, tôi vẫn hơi bất tiện trong việc lại.
cứ mãi trong bệnh viện thì tôi buồn đến mọc rêu mất.
Tôi không về nhà, dù sao thì họ không gọi điện bảo tôi về.
Tôi đến nhà của Khương Kỳ.
Từ kinh doanh cửa hàng ngọc, Khương Kỳ đã chuyển nhà.
Bây giờ anh đang trong khu tứ hợp viện phía sau cửa hàng ngọc.
Tôi trồng cây quýt mà thích nhất khoảng đất trống giữa sân.
hay đã cuối thu, trên cây kết đầy quả lớn nhỏ, trông đẹp .
Buổi trưa có nắng, tôi ngồi trên ghế xích đu ngoài sân, ôm chiếc xe tải mèo trong lòng.
Khương Kỳ không hề đem đội trưởng Miêu anh đã nói.
Đội trưởng Miêu không bị Khương Kỳ nuôi không tốt, ngược lại nó được nuôi quá tốt, béo ú na ú nần, khác hẳn với dáng vẻ gầy gò đáng thương là mèo hoang.
Tôi chọc má Khương Kỳ hỏi.
“Tiểu Khương Tử, sao anh lại dám lừa ?”
Khương Kỳ mím môi đáp.
“Tôi sợ sẽ mang nó mất, vậy tôi sẽ chẳng gì cả.”
Thì ra là sợ tôi tranh giành quyền nuôi con.
“Sao anh có vậy? Anh có đã lo lắng cho nó thế nào không?”
Tôi cầm chân mèo của đội trưởng Miêu đánh Khương Kỳ.
Anh không tránh, cười khẽ nói.
“Xin lỗi, đều là lỗi của anh”
Sau Tô tù, Bùi vẫn thường đến tiệm ngọc của Khương Kỳ thăm tôi.
đầu gặp lại anh ta, tôi tưởng anh ta đến trả thù cho Tô .
Không ngờ anh ta lại đến cầu xin quay lại.
Mấy món quà anh ta mang đến đều bị tôi từ chối.
“Tôi đã nói , đừng có dây dưa với tôi nữa.”
Bùi gượng gạo giữ nụ cười trên .
Anh ta lấy từ trong túi áo ra hộp trang sức, trong là hai chiếc nhẫn đôi.
“ bị thương, anh đã đặt làm nhẫn đính hôn cho chúng ta .”
Giọng anh ta run lên chút, lại bình tĩnh ngay.
“Nếu Tô đã bị trừng phạt , có tha thứ cho anh không?”
Tôi hít hơi thật sâu.
“Bùi , tôi thật sự anh, nếu anh cứ bám lấy tôi chỉ vì áy náy, thì tôi có nói cho anh , anh không sai, người sai là tôi, tôi không nên mù quáng
mà thích anh.”
“Được chưa? Anh có được chưa? Tiệm của bạn trai tôi không chào đón kẻ thứ ba đến gây rối.”