Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Niềm vui hụt hẫng, tôi giả vờ không quan tâm: “Hóa ra anh cũng nghĩ vậy, hợp nhau thật đấy.”
Ánh mắt anh lạnh ngắt, tay tháo cà vạt mạnh hơn, cơ bắp căng lên.
Khuôn mặt nghiêm nghị như đóng băng người khác.
Tối đó, anh có vẻ cố ý.
Bất chấp tôi là lần đầu, như con bò đực, anh hoành hành trên người tôi.
Nước mắt tôi rơi, đ.ấ.m anh dừng lại không được, đành cắn vào vai anh.
Anh rên nhẹ, ôm chặt eo, nuốt hết tiếng nấc của tôi.
Ngày sau, tôi không xuống giường, giận anh lâu vì chuyện đó.
Anh dường như không bận tâm, nghỉ là nấu ăn cho tôi, làm trà sữa ngon, khiến tôi tăng cân vài ký.
Mỗi tối, anh mạnh mẽ ôm tôi, không làm gì nhưng thành thói quen trao nụ hôn nhẹ lên má tôi.
Và tôi thật sự thích điều đó.
Vì vậy, dù năm năm cưới nhau anh không nhiệt tình, tôi vẫn yêu anh đến chết.
Rời khỏi nhà anh, mang đồ đạc, tôi tới nhà bạn cùng phòng đại học.
Quả nhiên, khi tôi rời anh, bình luận cũng biến mất.
Nhà Lâm Mặc ở vùng núi, cảnh đẹp như tranh, yên tĩnh và thoải mái mà thành thị không có.
Lâm Mặc nhìn tôi bảo thôi, tôi nhấp trà sữa, nhướn mày.
“Muốn hỏi gì cứ hỏi!”
Lâm Mặc cẩn thận: “Cậu thật sự buông tay sao? Học cùng trường, ngày nào cũng nói về anh ta, ai cũng biết cậu thích anh ấy thế nào.”
Tôi hút trân châu, nhìn xuống rồi nói: “Anh không thích tôi, tôi cứ tưởng anh không thích ai nữa, vậy anh chỉ của tôi. Nhưng giờ khác rồi, anh có người khác rồi.”
Lâm Mặc đập bàn: “Anh ta ngoại tình rồi!”
Tôi dỗ cô: “Không phải ngoại tình, chỉ là tôi nhận ra dấu hiệu, chia tay sớm hơn còn hơn tự làm khổ mình.”
Lâm Mặc ôm tôi đầy thương cảm: “Không sao, cậu giàu đẹp, làm sao thiếu đàn ông được!”
Cô giúp tôi tìm căn hộ nhỏ, tôi sống một mình, vừa đủ rộng.
Chỉ mấy ngày, tôi nghĩ anh nên về rồi, chắc đã thấy tôi để lại.
Tối đó, anh đột ngột nhắn tin cho tôi.
“?”
Tôi cười nhạo, gửi ảnh tin đồn, anh không giải thích, giờ chỉ gửi dấu hỏi?
Có lẽ do thay đổi nội tiết khi mang thai, càng nghĩ càng tức, tôi mắng chửi anh rồi chặn số.
“Đồ biến thái!”
Tôi không biết ở đầu dây bên kia, anh đứng nhìn điện thoại với vẻ thắc mắc.
Rồi anh gọi, tôi tức giận tắt máy.
Gửi tin cho luật sư: “Tống Thần đã về, chuyện ly hôn nhanh lên!”
“Vâng, bà Diệp.”
[ – .]
Tống Thần như phát điên, đổi số gọi liên tục.
Tôi không chịu nổi, nghe máy mắng: “Tống Thần, anh rảnh nước thì uống nước, đừng làm phiền tôi!”
Anh giọng chế nhạo: “Chuyện ly hôn của em là do anh không giỏi trên giường à?”
“Tôi nói gì?”
“Em chắc quên tờ giấy em để lại rồi!”
Tôi nhớ đến thư mình để lại: “Tống cẩu, em chịu không nổi nữa rồi, giữ đạn cho nữ chính đi! Một đêm làm bảy lần mà keo kiệt với em, rác đàn ông! Em tìm cuộc sống mới, hợp đồng ký hay không tùy, đừng làm em dùng chiêu mạnh!!!”
Anh đe dọa: “Chiêu mạnh của em là gì? Anh tò mò đấy.”
Chỉ là lời mắng để xả giận thôi, đâu có chiêu gì!
Thấy tôi im, anh lại nói: “Sao không đáp?”
“Anh lo cái quái gì! Đồ rác đàn ông!”
Nói rồi tôi tắt máy, rút thẻ SIM ném qua cửa sổ.
Lâm Mặc biết tôi mang thai, đưa tôi đến bệnh viện nơi anh trai cô làm việc kiểm tra.
Nhưng tôi nhận thấy ánh mắt nham hiểm của cô ấy, mãi tới khi gặp anh trai, tôi mới hiểu.
Cố Từ, anh trai Lâm Mặc, mặc blouse trắng, đeo kính vàng, vẻ lịch lãm thanh nhã.
Ánh mắt dịu dàng, khiến người ta dễ chịu.
Lâm Mặc thì thầm: “Dạo này thấy cậu không vui, tớ đưa cậu đến soái ca, vừa kiểm tra sức khỏe vừa thư giãn.”
Giọng Cố Từ dễ nghe, lúc nói chuyện luôn mỉm cười, một người dễ chữa lành.
Rồi vài ngày bình yên trôi qua, nhưng không hiểu sao hôm đó ống nước phòng tắm bỗng vỡ.
Tôi ướt sũng gọi Lâm Mặc cứu giúp.
Chẳng mấy chốc có tiếng gõ cửa, tôi mở ra, người ướt váy ngủ, chỉ quấn khăn tắm.
Nhưng đứng ngoài không phải Lâm Mặc, mà là Cố Từ.
Anh ấy mặc chiếc áo hoodie màu nâu nhạt, quần jeans sáng màu. Mái tóc hơi rối rũ xuống trán, đôi mắt dịu dàng sau cặp kính nhìn tôi.
Ánh mắt anh ấy từ từ nhìn xuống, khuôn mặt hơi đỏ, rồi khẽ ho một tiếng.
“Lâm Mặc nói ống nước ở đây bị vỡ, bảo tôi đến xem thử.”
Tôi ngây người một lúc rồi gật đầu, “Lâm Mặc đâu rồi?”
“Con bé có việc, bảo tôi đến trước.”
Tôi gật đầu rồi lùi sang một bên, để Cố Từ vào trong.
Cố Từ bước vào, tôi vừa định đóng cửa thì một bàn tay đầy gân xanh chặn lại. Tiếng động lớn khiến tôi giật mình.
Tôi từ từ quay nhìn theo hướng chiếc tay ấy, rồi nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
Tống Thần mặc áo khoác đen, vẻ mặt nghiêm nghị đang nhìn tôi.
Ánh mắt anh tối sầm lại, như muốn nhấn chìm tôi, nhưng ngay sau đó anh thấy Cố Từ đứng sau tôi.
Tôi có thể cảm nhận rõ không khí lạnh bỗng lan tỏa từ Tống Thần; dường như anh muốn làm lạnh c.h.ế.t tất cả mọi người trong phòng.
Tôi thầm nghĩ, quả thật là nam chính, sau này anh ở đâu cũng chẳng cần lắp điều hòa nữa.