Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc này tôi ngồi trong quán cà phê nhà mình ôm nỗi buồn thất tình phơi nắng.
Hoàn toàn không hay hạnh phúc lặng lẽ tiến lại gần lúc nào không hay.
“Cô là Tống Miên?”
Một giọng ngọt ngào vang lên bên tai.
Tôi nghi hoặc quay đầu.
Chỉ một mỹ sắc sảo, khoanh tay ngực, mắt đầy địch ý nhìn tôi.
“Chẳng có đặc biệt, chỉ là da trắng eo thon mà.”
Tôi ăn thực đơn tập gym khắt khe suốt một tháng, khóe miệng không giấu được nhếch lên: “Cảm ơn nhé! Dáng cô cũng đẹp mà.”
“Đừng giả vờ thân thiết, hôm nay tôi tới đây chỉ để nói một chuyện: chia tay Phó đi, cô muốn , tôi cho!”
Lại là Phó !
Bổn cô nương mệt mỏi vì giải quá nhiều rồi.
Tại sao tin đồn tôi và Phó yêu nhau cứ lan truyền không dứt chứ?
Tôi hợp lý r nghi ngờ ằng là do Phó dùng tôi bia đỡ đạn để cắt đuôi người khác.
Không giải sợ người cho là tôi chột dạ.
“Cô gái này, nhất, tôi và Phó không người yêu, tôi cũng không anh . hai, tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. ba, tôi không thiếu , nên không cần cô…”
Chưa kịp nói hết, mắt tôi va vào chàng tuấn tú từ từ tiến lại lưng mỹ thu hút.
Từng gặp nhiều đẹp, nhưng chỉ nhìn thoáng qua vóc dáng người này cũng đủ tim tôi loạn nhịp rồi.
Ngước mắt lên.
Khoảnh khắc khuôn mặt anh ấy.
Tôi sững người.
Hứa Thanh Hạc!
Sao anh ấy lại ở đây?
Mấy năm không gặp, anh ấy càng ngày càng đẹp hơn.
Gương mặt ấy, dù là người phụ khó tính đến đâu nhìn cũng sẽ xiêu lòng.
Hứa Thanh Hạc liếc nhìn tôi một cái, biểu cảm dửng dưng không chút cảm xúc.
Chỉ là bạn học cũ, phản ứng thế này cũng hơi lạnh nhạt quá rồi.
Nhưng tính anh ấy vốn vậy, đối xử ai cũng lạnh nhạt nhau.
mắt Hứa Thanh Hạc chỉ dừng lại trên người cô gái kia: “Dao Dao, về nhà được không?”
“Cút sang một bên, chuyện này không liên quan đến anh.”
Lần đầu tiên tôi Hứa Thanh Hạc hạ giọng dỗ dành một người vậy.
Chẳng lẽ cô gái tên Dao Dao kia chính là phú bà bao nuôi Hứa Thanh Hạc…
Thảo nào khí thế bá đạo thế, là tay lão luyện làng chơi.
Con nhỏ này, số tốt!
Đó là Hứa Thanh Hạc đấy!
Chàng cao cao tại thượng ngày xưa, từ đến nay còn chưa từng yêu đương, giờ lại thành “chó con” cho người đùa giỡn. Đau lòng quá, đau lòng quá huhuhu…
Giờ không cô đến khuyên tôi chia tay Phó , tôi cũng muốn đến khuyên cô chia tay Hứa Thanh Hạc rồi!
3
Dao Dao không để ý lời khuyên Hứa Thanh Hạc, kéo ghế ngồi đối diện tôi, vẻ nếu không nói chuyện rõ ràng sẽ không đi:
“Tống Miên, loại phụ cô tôi gặp nhiều rồi, ngoài miệng nói không , lưng bày trò đeo bám.”
“Cô tưởng Phó Yểm sự cô sao? Anh ấy chỉ vì không chịu nổi cô hằng ngày đến quấy rối mới miễn cưỡng đồng ý ở bên cô .”
“Tôi khuyên cô nên điều một chút, đừng tự rước nhục!”
Lúc đó đầu óc tôi tràn ngập hình ảnh Hứa Thanh Hạc.
Mấy lời cô chí chóe qua tai tôi biến thành: “Hehe, tao mang đẹp tới cho mày nè, mày có muốn không?”
Muốn!
Tất nhiên là muốn!
Tôi đưa ngón cái và ngón trỏ , kẹp lấy cái miệng lải nhải Dao Dao:
“Ngậm miệng lại! Tôi chỉ hỏi một câu , nếu tôi đồng ý chia tay Phó Yểm, cô sự cho tôi bất cứ tôi muốn à?”
Dao Dao hất tay tôi , khinh miệt hừ lạnh:
“Cô cứ giá đi?”
Tôi cười tít mắt, lắc đầu:
“Tiền tôi không thiếu, tôi muốn chính là anh !”
Tôi chỉ vào Hứa Thanh Hạc, mắt vô cùng kiên định.
“Cô nói cơ?” Dao Dao đột ngột đứng phắt dậy, “Cô muốn anh ấy? Cô anh ấy là ai không?”
“ chứ, là người tình trong mộng tôi!”
Mặt dày mà nói, tôi thầm Hứa Thanh Hạc từ hồi cấp ba, khi anh ấy người mẫu thuê tôi lại càng mê hơn.
Ai hiểu được cái cảm giác có một chàng soái ca ngoài đời , gương mặt tổng tài bá đạo nhưng được “thuần hóa”, đáng giá bao nhiêu!
Tôi mặc kệ mắt kinh ngạc Dao Dao, bước tới mặt Hứa Thanh Hạc:
“Hứa Thanh Hạc, em khi nhà anh phá sản, anh chịu không ít khổ.”
“Từ giờ anh không cần gồng mình nữa đâu, vì nóc nhà anh đến rồi đây!”
“Phá sản?” , Gương mặt ngơ ngác Hứa Thanh Hạc thể lần đầu nghe tin này.
Dần dần, sự mơ hồ trên mặt anh ấy chuyển thành khó tin, cố lục lại ký ức về tôi trong đầu.
Tôi lúc này mới nhận , trong mắt Hứa Thanh Hạc hồi cấp ba, tôi là cô gái nói một câu anh là đỏ mặt rồi xách dép chạy .
Mấy năm không gặp, giờ tôi không chỉ muốn bao nuôi anh ấy mà còn tán tỉnh mượt hơn sumsilk.
Hứa Thanh Hạc kinh ngạc cũng .
Nhưng… mắt ghét bỏ đó là sao vậy?
Cảm bị bạn học cũ bao nuôi là mặt lắm à?
Hay là vẫn chưa đủ khổ?
“Em không bắt ép anh đâu, mình có thể bắt đầu bạn . Em sẽ không cưỡng ép anh.
“Tiền chu cấp em đưa, đảm bảo không ít.”
Hứa Thanh Hạc vẫn không phản ứng.
Giả vờ hơi nhiều rồi đó.
Tôi bắt đầu mặt, lủi thủi rút tay lại.
Nhưng ngay giây , anh ấy lại nắm lấy tay tôi:
“Không cần, mình cứ theo ‘quy trình’ luôn là được.”
Tôi không nói , chỉ là âm thầm tăng tốc lái xe.
Bình thường 40 phút, hôm nay chỉ 20 phút về đến nơi.