Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Trạm y tế thị trấn quanh năm phảng phất mùi thuốc sát trùng và bụi bặm, trộn lẫn hương vị đặc trưng khiến người ta vừa ngột ngạt vừa phiền lòng.

Tôi ngồi trên băng ghế gỗ cứng trong phòng phụ khoa, ngón tay vô thức xoắn lấy vạt áo, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Bên ngoài hành lang, người qua kẻ lại, tiếng chân, tiếng ho, tiếng trẻ con khóc lẫn lộn một bản hòa tấu ồn ào không dứt.

Thế nhưng tôi chẳng nghe thấy gì . Chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, như trống dồn bên tai.

Tôi đang chờ kết quả sức khỏe.

Bác sĩ bảo tôi cơ thể hơi yếu, khí huyết không tốt, cần bồi bổ lại.

Tôi thầm nghĩ, nếu lần này có thể mang thai lần nữa, liệu có vui không?

Anh ấy vẫn luôn nói: đơn vị bận lắm, tiền đồ quan trọng hơn, chuyện con cái khoan đã.

Nhưng chúng tôi đã cưới nhau gần bảy năm . Tôi năm nay mươi tám, nếu chần chừ nữa thì sản phụ tuổi cao.

Biết đâu, có thêm một đứa con, cái nhà này giống “một gia đình” hơn.

Biết đâu, anh ấy bớt bận rộn hơn một chút, có thể nhà thường xuyên hơn một chút.

“Hứa ?”

Một nữ bác sĩ trẻ mặc blouse trắng, đeo kính gọng vàng đẩy cửa ra, trong tay cầm phiếu tôi.

Tôi vội vàng đứng dậy, mặt nở một nụ lấy lòng:

“Dạ, tôi đây bác sĩ.”

Cô ấy đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt đảo qua gương mặt tôi lại nhìn xuống tài liệu trên tay, lặp đi lặp lại vài lần, lông mày hơi nhíu lại.

… đã kết hôn đúng không?”

Tôi chột dạ, tim như lỡ một nhịp. Chẳng lẽ kết quả có vấn đề nghiêm trọng gì sao? Tôi bất giác vò chặt tay, lo lắng đáp:

“Dạ đúng tôi là nhân, đang đóng .”

Sự nghi hoặc trên gương mặt bác sĩ càng đậm hơn. Cô lật phiếu ra, chỉ vào màn hình máy tính.

“Lạ nhỉ. Sao trong hệ thống thông tin y tế lại ghi rõ trạng thái hôn nhân là: hôn?”

hôn?

ấy như sấm nổ ngang tai, vang rền trong đầu tôi không dứt.

Não tôi như bị ai đó nhấn nút tắt nguồn. Trong khoảnh khắc ấy, máu trong người như đông lại, đầu óc trống rỗng, chân tay lạnh ngắt.

Chắc chắn tôi nghe nhầm .

“Bác sĩ… bác sĩ có nhầm lẫn gì không ạ? tôi tên là , anh ấy là sĩ quan trong đội. Chúng tôi đang sống rất yên ổn mà, sao lại… hôn ?”

Giọng tôi run đến mức không khống chế nổi, từng thốt ra đều mang theo sự hoảng loạn và sợ hãi.

Có lẽ bị phản ứng tôi dọa đến, nữ bác sĩ vội xoay màn hình máy tính phía tôi, giọng cũng dịu đi đôi chút:

tự xem đi, trong hệ thống ghi rất rõ: và một người tên đã hoàn tất thủ tục hôn … nửa năm trước.”

Cô ấy lại kiểm tra lại thông tin một lần nữa, cẩn trọng nói:

“Họ tên và số căn cước đều khớp hoàn toàn. Đây, nhìn đi, ngày ghi nhận là mười tháng Sáu.”

Mười tháng Sáu.

Một cái tên – một con số – như một lưỡi dao lạnh lẽo cắm phập vào tim tôi.

Tôi gần như không thể hít thở nổi, ngực đau nhói như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt thẳng tay ném vào hố sâu không đáy.

Tôi nhớ rất rõ cái ngày đó.

Nửa năm trước, anh ấy hiếm hoi nghỉ phép nhà.

Anh nói đội yêu cầu cập nhật hồ sơ người thân, có vài tài liệu cần ký.

Anh đưa cho tôi một xấp giấy dày, chỉ vào vài chỗ, giọng dịu dàng xen lẫn một chút thúc giục:

, ký nhanh đi. Chỉ là giấy hành chính thông thường thôi, anh phải quay đơn vị .”

Lúc đó tôi đang cúi người giúp mẹ – bà đang nằm liệt giường – lật người và bôi thuốc chống loét. tay tôi ám mùi thuốc mỡ nồng nặc.

Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, chẳng đọc gì . Chỉ cầm bút lên và ký đúng vào những chỗ anh ấy chỉ.

Bởi vì tôi tin anh ấy.

Tin đến mức, cái tên ấy – người đàn ông ấy – đã ăn sâu vào tận máu thịt, trở điều hiển nhiên trong đời tôi.

Anh ấy là người lính giữ nước, là trời tôi — Hứa , sao tôi lại có thể nghi ngờ anh chứ?

Giờ nghĩ lại, những giấy mà tôi không hề đọc kỹ, từng từng , hóa ra đều là dao nhọn xiên thẳng vào tim tôi.

Và tôi, chính tay mình, đã đưa dao cho anh ấy.

Tay chân bỗng lạnh toát, người lảo đảo như sắp ngã.

giấy sức khỏe nhẹ như lông vũ lúc nãy, giờ cầm trong tay nặng như nghìn cân; từng trên đó như kim thép đỏ rực, xiên thẳng vào mắt tôi.

“đã kết hôn” bị gạch đỏ, bên cạnh là dòng lớn do hệ thống cập nhật: “ hôn”.

Cảm giác nực đến tột cùng cùng với cơn phẫn nộ vì bị lừa dối cuồn cuộn ập tới, như thủy triều nhấn chìm tôi.

Tôi lao khỏi phòng , đầu óc ù ù như ong vỡ tổ, thế giới trong mắt quay cuồng, như sắp sụp.

Tôi loạng choạng dựa vào bức tường lạnh ở hành lang, lôi ra cái điện thoại cùi bắp dùng mấy năm nay.

Tôi muốn gọi ngay cho , hét toáng hỏi vì sao chuyện này xảy ra.

Nhưng ngón tay cứ cứng đờ trên phím quay số, bấm không nổi.

Tôi sợ. Tôi sợ nghe trong điện thoại là những lời dối trá đã anh ta soạn sẵn, hoặc tàn nhẫn hơn, là một lời thừa nhận lãnh đạm.

Đột nhiên tôi nhớ tới một , run run lôi trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng.

Đó là thẻ nhận trợ cấp nhân hàng tháng.

Mở app ngân hàng, con số hiện lên chói mắt: trợ cấp tháng này đã chuyển vào cách đây ba ngày, không thiếu đồng nào.

Anh ấy có thể rũ bỏ trách nhiệm trên giấy pháp lý, nhưng vẫn ung dung dùng tư cách tôi tiếp tục nhận khoản tiền trợ cấp dành cho “vợ nhân”.

Ha.

Tôi bật — một tràng khô khốc, nghẹn ngào như gió rít qua ống bễ.

Tựa lưng vào tường, tôi trượt xuống đất, tiếng vỡ vụn giữa cổ họng khô rát. Nước mắt không kìm , cứ thế tràn ra, nóng hổi, mặn đắng.

Tôi, Hứa , người phụ nữ mấy năm nay quần quật chăm nhà, chăm mẹ liệt giường, tằn tiện từng đồng chỉ anh ta có thể yên tâm công tác, cái nhà này ngày một khá hơn.

Vậy mà cuối cùng, tôi lại trở trò hề.

Anh ta xử lý tôi như vứt bỏ một món đồ cũ — gọn gàng, lặng lẽ, không cần lời biệt.

tôi, con ngốc này, vẫn ngu ngốc ảo tưởng một đứa con , nghĩ rằng có thêm đứa bé, anh ta quay đầu, nán lại trong cái mái nhà lạnh ngắt ấy thêm đôi chút.

Một cơn buồn nôn ập đến, dâng trào lên cổ họng.

Tôi ôm bụng lao vào nhà vệ sinh, bám lấy bồn rửa mà nôn thốc nôn tháo.

Những tuôn ra — không chỉ là dịch chua, mà là bảy năm hôn nhân đầy tủi nhục, uất nghẹn và máu .

Tôi mở vòi nước, nước lạnh táp thẳng lên mặt, từng giọt như lưỡi dao cắt vào da, khiến đầu óc mụ mị tôi tỉnh lại đôi chút.

Không.

Chuyện này không thể kết thúc ở đây.

Tôi không thể anh ta bình yên mà sống như chưa từng phụ tôi.

Tôi anh ta biết — anh ta coi là “người vợ hiền lành cam chịu”, cũng có thể biến cơn bão quét sạch mọi mà anh ta muốn giấu.

2.

Tôi như hồn ma vất vưởng, loạng choạng trên con đường nhà.

Nắng hè gay gắt như muốn thiêu cháy mặt đất, cỏ dại ven đường cũng rũ rượi, ủ rũ vì nóng.

Nhưng tôi chẳng cảm thấy gì. người như đang tỏa ra hơi lạnh, tận sâu trong xương tủy.

Đẩy cửa vào, một luồng không khí nặng nề ập đến: mùi thuốc trộn lẫn với mùi khai nồng nặc xộc thẳng lên mũi.

“…Nước… nước…”

Tiếng rên yếu ớt và mơ hồ phát ra phòng ngủ.

Mẹ tôi – bà Vương Tú Cầm – nằm bất động trên giường.

Bà bị đột quỵ nửa năm trước, liệt nửa người, nói năng không rõ, hoàn toàn không thể tự chăm sóc bản thân.

Tôi nhìn người đàn bà gầy còm, da bọc xương nằm đó, lòng dửng dưng đến lạ.

Tôi lặng lẽ đến, rót một nước ấm, dùng muỗng đút từng thìa vào miệng bà, môi bà khô nứt, run rẩy tiếp nhận từng ngụm.

Đôi mắt đục ngầu nhìn tôi chăm chú, như muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra vài tiếng “a… a…” vô nghĩa.

Ngày trước, tôi từng thấy bà đáng thương.

Tôi chăm bà tận tình — tắm rửa, thay bỉm, đút ăn, đổ bô — chưa từng một lời than oán.

Vì bà chỉ có một người con trai là .

tôi.

Nên chăm sóc mẹ anh là điều “đương nhiên”.

Nhưng giờ đây, khi nhìn bà, trong mắt tôi đã chẳng sự dịu dàng hay thương cảm nào nữa.

Tôi – Hứa – rốt cuộc đang sống vì cái gì?

Tùy chỉnh
Danh sách chương