Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Khi tôi tỉnh lại, đang nằm trong bệnh viện truyền dịch.
Kỳ Đông Dĩ ngồi canh bên cạnh. Thấy tôi mở mắt, anh nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác:
“Là ai? Người sống lại… là ai trong hai người?”
Tôi đáp khẽ:
“Là em.”
Anh lập tức mừng rỡ lao đến ôm chầm lấy tôi:
“Cảm thấy sao rồi? Còn đau không?”
Phó Kỳ cũng bước tới. Trên mặt anh đầy vết bầm, rõ ràng là vừa bị đánh.
“Xin lỗi em… trước đó anh không biết người đó không phải là em.”
Xem ra, cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy, họ đều không nghe thấy.
Kỳ Đông Dĩ chẳng buồn nể nang, giận dữ nói:
“Anh có thể cút đi được rồi, còn ở đây làm gì nữa? Nếu không phải vì anh, Ôn Minh có bị tổn thương đến mức này không?”
“À mà, cái đơn ly hôn ký lẹ đi. Nhìn thấy anh là tôi đã thấy ngứa mắt rồi. Lúc đầu lấy người ta, anh cũng mặt dày thật đấy.”
Phó Kỳ quay sang nhìn tôi:
“Ôn Minh… xin lỗi. Đêm qua, anh định chọn em.”
Tôi cau mày, chỉ thấy ghê tởm, nhưng cũng chẳng biết nói gì. Chỉ lạnh nhạt:
“Phó Kỳ, giờ nói những lời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Anh rời đi.
Tôi cũng bảo Kỳ Đông Dĩ ra ngoài. Tôi chỉ muốn ở một mình, yên tĩnh một chút.
Trong đầu tôi vẫn cứ nghĩ đến cô gái đó — một phần khác của tôi.
Nghĩ đến những gì cô ấy đã nói.
Lồng ngực như bị hàng trăm mũi kim đâm vào, âm ỉ, đau đớn và đầy xót xa.
Cô ấy đã cố gắng đến thế, rõ ràng chỉ còn một bước cuối cùng, vậy mà lại không sống được…
Cô ấy đã trao cơ hội sống lại cho tôi.
Nước mắt cứ thế rơi xuống không ngừng, như vỡ đê.
Thật sự rất đau.
Giá mà số phận có thể dịu dàng hơn với chúng tôi một chút thì tốt biết bao.
Nhưng thực tế đã đẩy mọi chuyện đi đến nước này —
Chúng tôi đều không còn đường quay lại.
Vạn lời nghẹn nơi cổ, mong một lần được sống yên ổn.
Tôi tận mắt chứng kiến nhà họ Ôn từng bước rơi vào khốn cảnh.
Bọn họ đến tìm tôi, đến tìm nhà họ Phó nhờ giúp đỡ — nhưng đều bị tôi lạnh lùng từ chối.
Cuối cùng, nhà họ Ôn không chỉ phá sản.
Ôn phụ và Ôn mẫu còn bị bắt giam.
Ôn Y như phát điên, đến tìm tôi, gào thét:
“Là cô tố cáo đúng không?! Cô đúng là đồ vô ơn! Nếu không có nhà họ Ôn nuôi cô, thì làm gì có cô hôm nay?!”
Tôi chẳng hề dao động, chỉ thản nhiên “Ờ” một tiếng.
“Ba có từng nói cho cô biết, tôi cũng là con gái ông ấy không?”
Ôn Y trợn tròn mắt, không thể tin nổi:
“Cái gì cơ?!”
“Tưởng ba mẹ cô tốt bụng đến mức nào mà chịu nhận nuôi tôi? Nếu không vì chuyện đó, mẹ tôi đã chẳng phải chết.”
“Cả nhà các người chết sạch tôi mới thấy sảng khoái.”
Năm xưa, mẹ tôi mang thai ngoài giá thú. Ôn phụ một mặt lừa dối mẹ tôi, một mặt lại cưới người khác.
Bị Ôn mẫu phát hiện, bà ta kéo một đám người đến vây chặn mẹ tôi. Trong lúc giằng co, mẹ bị đẩy ngã từ cầu thang xuống, tử vong vì khó sinh.
Bà ta vì mặc cảm tội lỗi mà đồng ý nuôi tôi, nhưng chưa từng cho tôi sắc mặt tử tế — như thể đang trả thù ngầm vậy.
Tất cả những chuyện này, tôi chỉ tình cờ biết được sau này.
Không khó hiểu vì sao, đêm tuyết rơi năm đó, dù biết tôi bị oan, họ vẫn nhẫn tâm đuổi tôi ra ngoài đứng phạt, chẳng màng sống chết của tôi.
Từ nhỏ, tôi đã là cái thùng trút giận trong nhà.
Sống còn thua cả một con chó.
Cũng chính điều đó khiến tôi trở nên yếu đuối, tự ti, chỉ biết làm hài lòng người khác để cầu chút hơi ấm.
Nếu không bị họ nuôi, có lẽ tôi đã sống vui vẻ hơn.
Ít nhất, không bị bóp nghẹt đến thế.
Tôi không thể tha thứ.
Cũng chẳng thể buông bỏ.
Tôi không hề thấy tội nghiệp cho kết cục mà bọn họ phải nhận lấy.
10
Khi ký đơn ly hôn,
Phó Kỳ cầm bút lên rồi lại đặt xuống:
“Ôn Minh, người anh luôn yêu… vẫn là em.”
Tôi ngước mắt lên chậm rãi:
“Nhưng em không cảm nhận được điều đó.”
“Xin lỗi, anh từng nghĩ em thích Kỳ Đông Dĩ, là vì bị ép nên mới kết hôn với anh, nên anh cố ý lạnh nhạt với em. Về sau thì… anh thật sự hối hận, muốn đối xử tốt với em, nhưng lúc đó anh đâu biết người bên cạnh không phải là em.”
Phó Kỳ siết tay tôi, ánh mắt đầy đau khổ:
“Sao lại thành ra thế này chứ… Tại sao chúng ta… lại thật sự không còn khả năng nữa?”
“Ôn Minh, cho anh một cơ hội nữa được không? Lần cuối cùng thôi.”
Tôi rút tay ra, thản nhiên đáp:
“Phó Kỳ, ký đi. Chúng ta không thể quay lại được nữa. Buông tay… là tốt cho cả anh và em.”
Phó Kỳ giằng co một lúc rồi mới chịu gật đầu:
“Nếu như vậy có thể khiến em hạnh phúc, anh đồng ý ly hôn.”
Anh ký tên lên giấy, rồi nói:
“Tất cả tài sản và cổ phần công ty của anh, anh chia cho em một nửa. Căn nhà này cũng để lại cho em.”
“Ôn Minh, nếu anh nhớ em… có thể gọi cho em được không?”
Tôi không trả lời, chỉ cất tờ giấy rồi đứng dậy rời đi.
Khi mọi thủ tục hoàn tất, tôi cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn trong tay, bước ra khỏi cục dân chính.
Trời bỗng đổ tuyết giữa kinh thành.
Tôi nhanh chóng bước xuống bậc thềm.
Tuyết rơi trắng xóa, nhưng lại không cảm thấy lạnh.
Phó Kỳ đứng bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn tôi, rồi đột nhiên hỏi:
“Em định ra nước ngoài sao?”
Tôi không trả lời, nhưng tâm trí chợt trôi về năm tôi mười tuổi.
Tôi bị đuổi ra ngoài giữa đêm tuyết, lạnh đến suýt chết.
Sáng hôm sau đột nhiên mở mắt, trước mắt là một cậu thiếu niên ăn mặc chỉnh tề, ấm áp.
Cậu ấy cởi áo khoác đắp cho tôi, bế tôi lên xe.
Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, tôi không còn thấy cậu ấy nữa.
Nhưng tôi đã nhớ cái tên đó — Phó Kỳ.
Từ đó, tôi đem lòng thầm yêu.
Nhưng hóa ra, từ đầu… đã là sai lầm rồi.
11
Tháng thứ ba định cư tại Anh,
Kỳ Đông Dĩ đột nhiên xuất hiện.
Anh từ bỏ công việc ở văn phòng luật trong nước, chạy sang nước ngoài tìm tôi.
Tôi tức giận mắng anh:
“Anh bị điên à? Anh học luật Trung Quốc, qua đây làm gì có đất dụng võ?”
Kỳ Đông Dĩ mặt dày:
“Thì anh về kế nghiệp gia đình thôi. Dù sao ông già ở nhà cũng chẳng thích anh học luật, vậy lại đúng ý họ.”
Tôi á khẩu, chẳng còn lời nào để nói.
Anh nhìn tôi một lúc, rồi tiến lại gần:
“Còn em… em có nhớ anh không?”
“Nói đi là đi, em thật nhẫn tâm.”
Tôi lúng túng:
“Anh đứng gần tôi như vậy làm gì?”
“Vậy em có nhớ không?”
“Kỳ Đông Dĩ, làm ơn bình thường lại giùm đi!”
Tôi lườm anh:
“Không có thời gian để nhớ đến anh đâu.”
Thời gian này, tôi đang làm việc liên quan đến thương mại thời trang trong và ngoài nước, suốt ngày bay qua lại nhiều quốc gia.
Khi kiếm đủ vốn, tôi định thành lập thương hiệu riêng, thuê người vận hành, còn mình thì chuyên tâm thiết kế.
Biết anh có tình cảm, tôi nghiêm túc nói:
“Kỳ Đông Dĩ, em thật sự biết ơn anh… nhưng biết ơn không phải là yêu.”
Anh như đã lường trước, chẳng hề nản chí:
“Thôi, chỉ cần em nhớ những điều tốt anh làm cho em là đủ. Anh đâu ngại đợi thêm chút nữa.”
Anh lẩm bẩm an ủi chính mình:
“Chỉ cần em chưa yêu người khác… thì anh vẫn còn cơ hội.”
Câu sau nhỏ quá, tôi không nghe rõ.
Tôi hỏi lại:
“Anh thì thầm gì đó đấy hả?”
Anh khựng lại một chút.
Lần trước vì có việc mà anh không đi cùng tôi được.
Không ngờ đến giờ… anh vẫn nhớ.
Tại buổi concert của Trương Kiệt, khi anh ấy hát đến câu “Đây chính là yêu”, cả sân khấu ngập tràn những màn cầu hôn lãng mạn.
Ngay bên cạnh chúng tôi, có người quỳ xuống tỏ tình, trao nhẫn, khoác khăn voan cho bạn gái.
Không khí ngọt ngào và ấm áp lan tỏa khắp nơi.
Có người hét lên vì xúc động.
Trương Kiệt còn đổi lời bài hát thành:
“Yêu đủ lâu… sẽ không thể rời xa.”
Nghe vào tim, thấy ấm đến lạ.
Kỳ Đông Dĩ đột nhiên ghé sát tai tôi nói gì đó.
Nhưng vì âm thanh sân khấu quá lớn, tôi không nghe được.
Anh dứt khoát nắm lấy tay tôi.
Một chiếc nhẫn nhẹ nhàng lướt vào ngón tay tôi.
Tôi sững sờ, anh nghiêng đầu giải thích:
“Là nhẫn đơn. Không phải nhẫn đôi đâu. Không cần phải vội tháo ra.”
“Những gì người khác có… em cũng sẽ có.”
Con người mà… thường dễ muốn khóc khi bất ngờ cảm thấy hạnh phúc.
(Toàn văn hoàn)