Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi im lặng rất lâu, rồi khi về đến nhà, tôi đề nghị ly hôn.
Lúc ấy sực tỉnh — tôi chưa từng đăng ký kết hôn.
Anh ta đã lừa dối tôi suốt tám năm.
ra, tôi chính là “người phụ nữ bên ngoài”.
Chồng tôi mắc bệnh nặng, tuy vẫn phối hợp điều trị, nhưng bác sĩ nhẹ giọng dặn tôi:
“Người nhà nên chuẩn lý sớm.”
Nghĩ đến đất nghĩa trang ngày càng đắt, mà chỗ có phong thủy tốt lại hiếm, tôi đành nén nỗi buồn, đến trung mai táng mua sẵn một ngôi mộ cho anh.
Khi nhân viên bắt đầu khắc lên bia, anh ta vừa làm vừa cười:
“Dạo này trùng nhiều .”
Tôi hơi sững lại: “Anh nói sao cơ? Cũng này à?”
Anh ta chỉ tay về phía ngôi mộ bên cạnh:
“Đúng vậy, người ta cũng vừa mua xong, chồng cô ấy cũng Cố Mộ Hàn.”
Tôi quay đầu nhìn — ở ngôi mộ bên cạnh, một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, trang điểm nhẹ, đang quỳ xuống lau từng lớp bụi trên bia đá.
Thời gian chờ khắc chữ cũng rảnh, tôi bước sang bắt với cô ấy.
2
Cô tự giới thiệu Hà Tịch Noãn, nụ cười nhã nhặn, giọng nói dịu dàng.
Cô kể đã kết hôn mười năm, chồng là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, thường xuyên đi công tác xa, hiếm khi về nhà.
Cô bảo cuộc sống hôn nhân đã nhạt nhẽo từ lâu, hai người sống xa nhau, cảm dần nguội lạnh.
Mấy hôm nay, chồng cô vừa được chẩn đoán mắc bệnh bạch .
Tôi chết lặng.
Chồng tôi cũng là tổng giám đốc Cố thị.
Cũng vừa phát hiện bạch .
Hà Tịch Noãn chìm trong cảm xúc, nhắc đến những năm tháng hôn nhân đầy chịu đựng, khóe mắt ươn ướt, lau mắt.
Cô không nhận ra vẻ mặt tôi đang dần tái nhợt.
Ánh mắt tôi rơi xuống chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón áp út của cô — giống hệt chiếc tôi đang đeo.
Một luồng lạnh buốt chạy khắp người.
Tôi cố nén run, :
“Cô Hà… tôi có thể xem kết quả chẩn đoán của chồng cô được không?”
Cô hơi nghi hoặc nhìn tôi, tôi vội vàng giải thích:
“Tôi có người bạn làm bác sĩ, khá về bệnh này, có có thể giúp được phần nào.”
Cô gật đầu: “Tất nhiên rồi.”
Rồi mở điện thoại, đưa tôi xem giấy chụp lại — trên đó là Cố Mộ Hàn.
Tôi không thể ngừng run rẩy.
Không chỉ — mà cả tuổi, số căn cước, bệnh điều trị… đều trùng khớp hoàn toàn.
Đó chính là giấy chẩn đoán mà “chồng tôi” đã gửi cho tôi hôm trước.
3
Hà Tịch Noãn sắc mặt tôi trắng bệch, lo lắng :
“Cô Giang, cô sao thế? Có cần tôi giúp không?”
Tôi lắc đầu, đến một nụ cười miễn cưỡng cũng không thể gượng nổi.
Không còn trí nghĩ đến khắc bia, tôi gần như bỏ chạy khỏi đó.
Về đến nhà, tôi ngồi trên sofa, nhìn lên bức tường treo đầy ảnh cưới, ảnh gia đình suốt tám năm .
Ảnh tôi và Cố Mộ Hàn cười rạng rỡ trong lễ cưới.
Ảnh con gái năm tuổi, nhào vào lòng anh ta, hồn nhiên gọi “Ba ơi”.
Không thể nổi.
Người đàn ông từng dịu dàng, tỉ mỉ với tôi đến thế — lại ngoại , lại lừa dối tôi suốt tám năm trời.
Tôi định thu dọn đồ đạc, đi ly hôn.
Nhưng lục tìm mãi chẳng giấy đăng ký kết hôn — lúc đó tôi nhớ ra, tôi chưa từng có giấy ấy.
4
Hà Tịch Noãn nói cô đã kết hôn mười năm.
Tôi bỗng ra — tôi chính là người ba.
Tám năm trước, Cố Mộ Hàn nói hộ khẩu anh ở ngoài, thủ tục trong phiền phức nên chưa thể đăng ký kết hôn.
Tôi từng anh nhiều lần:
“Giờ anh đã về , chẳng không thể chuyển hộ khẩu về sao? này con sinh ra còn phải làm giấy nữa mà.”
Anh chỉ cười, dịu dàng dỗ tôi:
“Vân Sênh, em không đâu. Nếu dễ anh đã làm rồi.
Em và con là những người anh thương nhất, sao anh nỡ không lo cho em chứ?”
Những lời ấy khi đó như viên thuốc an thần, khiến tôi yên lòng.
đó, con gái tôi ra đời.
Khi con chưa đầy một tuổi, anh ta nói muốn cho con sang ngoài học để “nhận được nền giáo dục tốt hơn”.
Năm năm , tôi chỉ được nhìn con ảnh và video.
Giờ nghĩ lại, chỉ rùng .
Hóa ra, anh ta giấu tôi mọi — vì vẫn còn vợ hợp pháp.
5
Tôi không thể ngồi yên.
Tôi lao ra khỏi nhà, bắt taxi đến bệnh , phải tìm lại con gái trước khi cắt đứt hoàn toàn với anh ta.
Nhưng lục khắp các bệnh, chẳng bóng dáng Cố Mộ Hàn đâu cả.
Tôi gọi điện, giọng run lên:
“Anh đang ở đâu? Sao không ở bệnh ?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười , mềm mại của một cô gái trẻ — rồi im bặt.
đó là giọng anh ta, trầm trầm quen thuộc:
“Vân Sênh, anh đang ở nhà cũ, dặn dò vài . Em đừng đến.”
Chưa kịp thêm, điện thoại đã cúp.
Giờ ra là lúc anh ta đang truyền hóa chất.
Tôi y tá:
“Bệnh nhân số 8 đi đâu rồi ạ?”
Cô y tá ngẩng lên, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ, rồi chỉ lắc đầu bỏ đi.
Tám năm , Cố Mộ Hàn chưa bao giờ nói cho tôi biết nhà cũ của anh ở đâu.
Anh bảo ba mẹ không chấp nhận tôi, không muốn tôi đến đó — chỉ cần hai tôi sống tốt là được.
Giờ nghĩ lại, chỉ lạnh buốt tận tim.
Anh ta đã lừa tôi suốt tám năm — lừa cả yêu, niềm , và danh phận làm vợ.
Tôi quá mệt mỏi, ngồi tựa lưng trong bệnh chờ Cố Mộ Hàn quay lại, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
6
Tôi một giấc .
rằng bước vào một thế giới song song, y hệt như thế giới này.
Trong thế giới ấy, Cố Mộ Hàn đời vào cuối năm tám khi kết hôn với tôi.
Công ty của anh ta tuyên bố phá sản, ngay cả căn nhà để lại cho mẹ con tôi cũng tòa đem đấu giá.
Vì anh ta chưa từng nói cho tôi biết địa chỉ con gái trước khi chết, nên suốt quãng đời còn lại, tôi lang thang khắp nơi để tìm con.
Cho đến khi tôi tìm đến nhà cũ của nhà họ Cố — con bé Cố Oánh Oánh hoàn toàn không nhận ra tôi.
Con bé đứng cạnh Hà Tịch Noãn, dáng người thanh tú, nở nụ cười nhàn nhạt nói:
“Đó là mẹ của tôi.”
Tôi tuyệt vọng rời đi.
Khi đang dạy học ở vùng núi xa, tôi vô gặp lại người mà ra đã chết nhiều năm — Cố Mộ Hàn.
Anh ta lái chiếc xe sang, bên cạnh là một cô gái trẻ uốn tóc xoăn bồng bềnh, phía còn có một cậu bé nghịch ngợm.
Khi tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh ta, Cố Mộ Hàn cũng nhìn tôi.
Ánh mắt đầu tiên của anh ta, là một nụ cười khinh bỉ.
“Người đàn bà đó chẳng khác gì một con chó liếm, chơi chán rồi bỏ, không có tôi chỉ có thể thảm hại thế này thôi.”
Tôi muốn chạy theo anh ta có phải là Cố Mộ Hàn không, và vì sao lại lừa tôi.
Nhưng cô gái uốn tóc ấy nhìn tôi khinh thường, giọng mỉa mai:
“Đúng là đàn bà ngu ngốc. Cố Mộ Hàn năm đó chẳng hề chết, chỉ vì muốn thoát khỏi cô và bà già kia, để được sống bên tôi. Giả chết thôi.”
Cơn tức giận khiến tôi run lên, ánh mắt dừng lại trên đứa bé trai phía họ.
Cố Mộ Hàn tưởng tôi định làm hại đứa bé, liền đột ngột đẩy mạnh tôi xuống vách núi!
Cảm giác rơi tự do chân khiến tôi choàng tỉnh.
Mở mắt ra — tôi vẫn đang nằm trong bệnh , ngoài trời sắp sáng, căn vẫn trống rỗng.
Tôi sững sờ.
Nếu giấc kia là đã sự xảy ra ở một thế giới khác — rất có thể, căn bệnh bạch của Cố Mộ Hàn, chỉ là một màn giả chết!
Tôi cố nhớ lại giấc đó — khi anh ta “chết”, tôi chưa từng thi thể hay tro cốt.
Chỉ có bác sĩ đưa cho tôi một bức thư tuyệt mệnh, nói rằng thi thể của anh đã được người nhà mang đi hỏa táng.
Khi ấy tôi đau khổ đến tột cùng, rằng anh sự đã mất — không hề nghĩ rằng anh có thể đang giả chết.
Tôi siết chặt nắm tay.
Cố Mộ Hàn, nếu anh sự giả chết để cùng nhân song túc song phi, lần này, tôi sẽ khiến anh chết .
7
Tôi liên hệ với trung mai táng, xin được số của Hà Tịch Noãn.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói dịu dàng của cô vang lên:
“Alô, cô Giang à? Có gì không?”
Tôi rời khỏi bệnh , vừa định vị cuộc gọi, vừa cố lần theo dấu vết của Cố Mộ Hàn.
“Cô Hà, cho tôi mạn phép một câu… cô có một cô con gái là Cố Oánh Oánh, đúng không?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng ngạc nhiên:
“Sao cô biết?”
Tôi chết lặng — không ngờ giấc ấy lại là .
Tôi hít sâu:
“Cô Hà, ta có thể gặp nhau được không? Nếu tôi đoán không nhầm, Cố Oánh Oánh chính là con gái của tôi.”
8
Tại quán cà phê, đối diện tôi là Hà Tịch Noãn — cô lặng người nghe hết câu , đôi mày nhíu lại.
Tôi vừa kể cho cô nghe tất cả về Cố Mộ Hàn và những gì anh ta đã làm.
“Tôi rất xin lỗi,” tôi nói, giọng nghẹn lại, “tôi cũng vừa biết là kẻ lừa.
Tám năm bên nhau, anh ta nói dối tôi rằng anh chưa có vợ, chỉ là đang giận dỗi với người nhà ở nhà cũ, hộ khẩu ở ngoài nên chưa thể đăng ký kết hôn.”
“Con gái tôi — Oánh Oánh — ngay khi chào đời, anh ta đã mang đi.
Anh nói muốn con có môi trường tốt hơn để trưởng thành, năm năm tôi chỉ có thể nhìn con ảnh và video.”
mắt tôi rưng rưng.
“Tôi nghi ngờ Cố Mộ Hàn giả bệnh, giả chết — chỉ để trốn đi cùng nhân .
Có chậm nhất là cuối năm nay, anh ta sẽ hoàn tất kế hoạch giả chết đó.”
Nghe xong, Hà Tịch Noãn cười, nụ cười lạnh nhạt:
“Cô Giang, cô vốn dĩ là người phụ nữ mà anh ta bao bên ngoài, cô nghĩ tôi phải cô sao?”
“Huống hồ, dù anh ta có bao nhiêu nhân đi nữa, đối với tôi chẳng có gì khác biệt.”
“Chỉ cần giấy kết hôn vẫn còn, tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh ấy.
Cố Oánh Oánh cũng là con gái tôi nhận nuôi hợp pháp — nó là con gái tôi.”
“Cô nghĩ tôi có lý do gì để giúp cô?”
Cô bình thản, gần như chẳng để đến giả chết.
Bởi vì cô chắc — dù Cố Mộ Hàn có lừa cả thiên hạ, cũng sẽ không lừa cô.
Hà Tịch Noãn cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, giọng nhẹ như gió:
“Có cô không biết vì sao anh ta giao Oánh Oánh cho tôi nuôi nhỉ?
Bởi vì tôi không thể sinh con.”
“ ra hôm ở trung mai táng tôi đã nói rồi — tôi sớm biết Cố Mộ Hàn có người bên ngoài.
Nhưng không sao cả, hôn nhân mười năm rồi, tôi cảm chẳng thể bền mãi.”
“Chỉ cần anh ta không ly hôn, tôi vẫn là phu nhân nhà họ Cố, vẫn tiêu tiền của anh ta, vậy là đủ.”
Nghe đến đây, tôi cười.
Hà Tịch Noãn nhìn tôi nghi hoặc:
“Tôi nói sai sao? Cô đến giấy hôn thú cũng không có, dù anh ta có muốn sinh con với cô, sao chứ?”
Tôi nghĩ cô ấy sai rồi.
Tôi không đến đây để tranh giành đàn ông — mà để cô ấy hợp tác.
“Cô Hà, nếu tôi nói cho cô biết, cuối năm nay Cố Mộ Hàn sẽ giả chết, ôm hết tiền bỏ trốn sao?”
“Đến lúc đó, cô chỉ còn lại một giấy chứng tử và đống nợ của công ty thôi.
tôi đi, năm nay Cố thị chắc chắn sẽ phá sản, còn lại chỉ là nợ nần chồng chất.”
“Cô tưởng giấy kết hôn giúp giữ được vị trí đặc biệt sao?
Không đâu, Cố Mộ Hàn chưa từng định để cô sống sót trong ván cờ này.”
Sắc mặt Hà Tịch Noãn dần biến đổi.
Cô im lặng rất lâu, rồi nghiêm túc nhìn tôi:
“Vậy cô muốn làm thế nào?”
Tôi đặt cốc cà phê xuống, khóe môi nhếch lên:
“Anh ta muốn giả chết vì bệnh bạch , đúng không? Vậy ta cứ để anh ta được toại nguyện.”
“Dù sao, tôi chỉ muốn tìm lại con gái .
Còn tài sản, đều là của cô Hà, tôi không cần một xu.”
“Từng ấy có đủ thành ý chưa, cô Hà?”
Tôi không biết cô có quan đến phản bội hay không, nhưng tôi tuyệt đối không dung .
Cố Mộ Hàn từng thề trong lễ hôn rằng đời này sẽ không bao giờ dối trá với tôi.
Nhưng anh ta đã lừa tôi suốt tám năm.
Một kẻ như thế — tôi sẽ không bao giờ tha .
Tôi gọi cho trung mai táng, dặn họ chuẩn sẵn ngôi mộ — vì có chẳng mấy ngày nữa sẽ dùng đến.
9
Vài ngày , tôi ở bệnh , chờ trong bệnh, gọi điện cho anh ta.
“Anh à, sao mấy ngày rồi anh vẫn chưa về?
Bệnh bạch mà không hóa trị sớm, sẽ chết đấy.”
Giọng anh ta khựng lại một chút:
“Vân Sênh, hôm nay anh sẽ đến bệnh làm hóa trị.”
Khi Cố Mộ Hàn đến, trợ lý của anh ta lễ phép nói:
“Cô Hà, phiền cô ra ngoài chờ một lát.”
Những tháng gần đây, mỗi lần anh ta điều trị đều bảo tôi tránh mặt.
Ban đầu tôi nghĩ anh muốn giữ thể diện, chẳng mảy may nghi ngờ.
Nhưng giờ tôi — tất cả chỉ là giả vờ.
“Được, vậy tôi đợi ngoài hành lang nhé, Mộ Hàn.”
Trước khi ra khỏi , tôi tiện tay lấy điện thoại của anh ta đặt trên tủ đầu giường.
Vừa bước ra, màn hình sáng lên — một nhắn hiện ra:
“Cố tổng, giấy chứng tử đã chuẩn xong, mọi sẵn sàng.”
Tôi nheo mắt, khóe môi nhếch lên.
Vở kịch này — cuối cùng cũng sắp hạ màn.