Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, cả khu tập thể đều tránh xa, đồng loạt đuổi họ đi.
Ba người chẳng khác nào chó nhà có tang, lén lút kéo nhau chạy trốn, phải thuê trọ lay lắt, chờ dư luận nguội bớt mới dám ló mặt.
Căn nhà cũ chẳng còn mặt mũi quay về, họ đành cắn răng vay tiền mua một căn hộ mới.
Đúng lúc ấy, cả ba lại đồng loạt mất việc, không một ai dám thuê họ nữa.
Nguồn sống bị chặt đứt, họ đành bán nhà cũ để gỡ gạc.
Nhưng chẳng ai muốn mua, cuối cùng chỉ bán được với giá rẻ mạt.
Không tiền, con đường đại học của Trần Diệu hoàn toàn sụp đổ.
Ngày ngày nó dựa vào thuốc lá, rượu chè để giải tỏa, rồi lại sa chân vào cờ bạc.
Tích cóp cuối cùng bị thua sạch, còn nợ thêm mấy chục vạn.
Một lần bị chủ nợ đánh thừa sống thiếu chết, ném thẳng trước cửa.
Đưa đến bệnh viện, nó đã hấp hối.
May nhờ cấp cứu kịp thời mới giữ được mạng, nhưng toàn thân gãy xương, ngay cả hít thở cũng đau đớn.
Ba mẹ khóc lóc:
“Chỉ cần sống là tốt rồi, sống là tốt rồi…”
Nhưng lời bác sĩ lại đẩy họ vào tuyệt vọng:
“Bệnh nhân Trần Diệu, ung thư phổi giai đoạn cuối, đã di căn.”
“Cái gì?!” – mẹ tôi suýt ngất.
“Không thể nào! Con trai tôi khỏe mạnh lắm, bác sĩ nhất định nhầm rồi!”
Trần Diệu cũng vã mồ hôi lạnh, cố gắng chống người lên, gào khàn giọng:
“Không thể nào! Người bị ung thư là chị tôi! Tôi khỏe mạnh, trời luôn phù hộ tôi cơ mà!”
Bác sĩ lắc đầu:
“Chẩn đoán không sai. Khối u đã tồn tại hơn một năm. Năm qua cậu ta có ho kéo dài và đau tức ngực không?”
“Có… tôi cứ nghĩ là cảm vặt thôi…”
Một năm trước… đúng lúc cả hai cùng đi khám sức khỏe.
Ánh mắt ba mẹ đột nhiên mở to, kinh hoàng như bị sét đánh:
“Chẳng lẽ… tờ phiếu kết quả mà chúng ta thấy khi đó là của con gái, còn người thực sự mắc bệnh… lại là thằng Diệu?”
Trần Diệu như bị sấm nện thẳng đầu, đồng tử co rút dữ dội.
Nó gục xuống giường bệnh, gào khóc đến xé lòng:
“Trần Tĩnh Kỳ! Chị hại tôi! Là chị hại tôi!”
Mẹ tuyệt vọng đổ gục, vừa khóc vừa đập đầu xuống đất cầu xin tha thứ.
Ba thì khóc như mưa, không ngừng tự tát vào mặt.
“Chúng tôi sẽ đưa ra vài phương án điều trị, gia đình lựa chọn đi.” – bác sĩ bình thản.
“Bác sĩ, xin hãy cứu con trai tôi! Xin hãy cứu nó!” – ba mẹ quỳ rạp, liên tục dập đầu.
Nhưng đáp lại, chỉ còn một câu lạnh lùng:
“Chúng tôi… sẽ cố gắng hết sức.”
7.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.
Tôi gấp lại quyển sách, bước ra khỏi thư viện nghe máy.
Đầu dây bên kia là một giọng nói khàn khàn, pha lẫn tang thương:
“Con gái ngoan của ba mẹ… dạo này con sống thế nào rồi? Ba mẹ nhớ con lắm, kỳ nghỉ này về nhà một chuyến đi.”
Tôi khẽ mỉm cười, giọng bình thản mà sắc lạnh:
“Ba mẹ, nghỉ hè con còn phải đi làm thêm. Tiền vé xe cũng đắt, con không có tiền về. Hay là… ba mẹ cho con vay một chút nhé?”
“Con làm sao mà không có tiền? Con còn có tiền thưởng, rồi cả bốn vạn mà ba mẹ đã đưa.”
“Nhưng… con gửi hết vào sổ tiết kiệm kỳ hạn rồi, không rút ra được đâu.”
“Khụ khụ… Gửi cái gì mà gửi! Rõ ràng là mày không muốn đưa cho chúng tao!”
“Sao ba mẹ lại nói thế? Con là con gái ba mẹ, sao ba mẹ có thể nghĩ về con như vậy chứ?”
“Thật lòng mà nói cho mày biết, em trai mày đang nằm viện. Là chị, mày chẳng lẽ không nên bỏ tiền ra chữa cho nó à?”
“Ba mẹ à, theo pháp luật thì ba mẹ mới là người có nghĩa vụ nuôi dưỡng, chăm sóc. Con chỉ là chị gái, không có trách nhiệm trả viện phí. Khoản tiền này… ba mẹ tự nghĩ cách đi.”
“Khụ khụ khụ…” – có lẽ tức quá, bên kia chỉ nghe thấy tiếng ho sặc sụa.
“Con học hành mà học kiểu gì vậy? Đến cái đạo làm người cơ bản nhất cũng không biết à?”
“Ba, ba nói vậy mới không đúng. So với cách sống của ba mẹ, con thấy bản thân mình vẫn làm người tốt hơn nhiều.”
“Mày… mày! Tao nói cho mày biết, tiền này mày phải đưa, không đưa cũng phải đưa!”
“Ba, bản thân con cũng sống rất chật vật, thật sự không có tiền. Nếu cần, ba mẹ cứ đi vay ngân hàng vậy.”
Không ép được tôi, bên kia bỗng vang lên tiếng gầm giận dữ:
“Có phải mày đã biết từ một năm trước rằng em trai mày bị ung thư? Có phải chính mày đã tráo đổi kết quả khám bệnh?”
Tôi sững lại, giả vờ kinh ngạc:
“Cái gì cơ? Em trai… bị ung thư sao?”
Tôi giả vờ hốt hoảng:
“Cái gì? Ba nói con tráo kết quả khám à? Ý ba là… thực ra con chẳng hề bị ung thư, người khỏe mạnh chính là con sao?”
“Con… khụ khụ… đừng có giả vờ nữa!”
“Ba, sao ba lại nói vậy? Hôm đó chính em trai giật tờ giấy, lỡ làm rách mất phần trên mới dẫn đến nhầm lẫn. Sao chuyện này lại đổ lên đầu con được chứ?”
Việc này, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận.
Tuy trong lòng mỗi người đều rõ ràng, nhưng tôi tuyệt đối không để họ nắm bất kỳ bằng chứng nào.
Tôi khẽ bật cười, giọng nhẹ tênh mà lạnh lẽo:
“Ba mẹ, con nghe hai người ho sù sụ mãi, hay cũng nên đi kiểm tra thử đi.
Biết đâu… lại có bất ngờ đấy.”
Nói dứt câu, tôi thẳng tay ngắt máy, xóa sạch số liên lạc, chặn hoàn toàn mọi cách tìm tôi.
Vài tuần sau, qua miệng họ hàng, tôi mới biết ba mẹ mình cùng lúc bị chẩn đoán… ung thư phổi giai đoạn cuối.
Cú sốc khiến họ suy sụp hoàn toàn, bệnh nặng thêm, chỉ còn nằm liệt giường.
Không vay nổi tiền, cũng chẳng còn khả năng chạy chữa, họ chỉ có thể quay về căn nhà cũ nát… chờ thời gian lặng lẽ cuốn đi sinh mệnh.
Mẹ tuyệt vọng, vung tay tát thẳng vào mặt Trần Diệu; ba thì cầm gậy đánh tới tấp, mồm miệng độc địa chẳng nể nang.
Người họ hàng kể lại cảnh tượng ngày hôm ấy, như một thước phim hỗn loạn sống động:
“Đều tại mày, cái đồ phá của hại nhà! Chị mày đã bảo mày bỏ thuốc lá, mày lại cố hút cho bằng được. Giờ thì hay rồi, cả nhà bị mày hại chết hết!”
“Ông trời ơi, sao tôi lại sinh ra thứ nghiệt chủng như mày? Tôi kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà phải chịu báo ứng thế này?”
“Giờ tao mới hiểu, con gái mới thật sự là phúc tinh của nhà này. Còn mày, mày là đồ sao chổi, đồ sát tinh, chỉ biết rước tai họa! Sao mày không chết quách đi cho rồi?!”
Trần Diệu phát điên, gào ngược lại:
“Tất cả không phải tại tôi, là tại chính các người! Là các người đáng đời!”
Ba tôi càng gào to hơn, ánh mắt tràn ngập căm phẫn:
“Đúng, là chúng tao đáng đời. Ngay từ đầu đáng lẽ phải giữ lại chị mày, còn mày thì nên bỏ từ trong bụng mẹ! Một đứa vô dụng như mày, sao so được với chị mày? Giờ thì nuôi ra một thứ ôn dịch!”
Mẹ ngã quỵ xuống đất, nước mắt tuôn như mưa, đập đầu cầu khẩn với trời cao:
“Lạy trời, chúng tôi biết sai rồi. Là chúng tôi đã phụ con gái, đã đối xử bất công với nó. Xin Người rộng lòng thương xót, cho chúng tôi một cơ hội nữa, chúng tôi sẽ bù đắp cho con, chúng tôi thề!”
Ba cũng quỳ xuống bên cạnh, dập đầu vang dội:
“Con gái à, ba xin lỗi. Ba sai rồi. Con tha thứ cho ba một lần thôi, được không? Nếu con không thích Trần Diệu, ba sẽ đuổi nó ra khỏi nhà. Xin con, đừng bỏ rơi ba mẹ.”
Tôi lắng nghe tất cả, trong lòng dâng lên đủ thứ vị đắng chát, ngọt ngào, chua cay lẫn lộn.
Họ không phải thật sự hối lỗi.
Họ chỉ sợ chết.
Sợ rằng tôi sẽ buông tay, mặc kệ họ.
Nếu như ba mẹ vẫn còn khỏe mạnh, yên ổn… làm gì có chuyện họ bỗng dưng “ngộ ra tất cả’”, tự nhận sai lầm như thế.
Thế nhưng, tôi lại thấy trong lòng nhẹ nhõm chưa từng có.
Một luồng khoan khoái chạy dọc cơ thể, như thể cuối cùng cũng được xóa sạch gánh nặng.
Tôi tin, trời xanh có mắt.
Tin rằng, thiện – ác đến cuối cùng đều sẽ có báo ứng.
8.
Từ đó về sau, ngày nào tôi cũng nhận được vài cuộc gọi quấy rối từ quê nhà.
Chặn số này, lại có số khác gọi đến.
Mãi cho đến một ngày, vài tháng sau, những cuộc gọi ấy bỗng biến mất hẳn.
Tôi biết… đó mới thật sự là khởi đầu cho một cuộc đời mới.
Trước khi bước vào thư viện, ánh nắng trải dài xuống gương mặt, soi sáng cả một con đường rực rỡ phía trước.
Gió nhẹ mang theo hương trong trẻo của không khí, lướt qua, khẽ khàng lay động mấy sợi tóc bên tai.
Mọi thứ… đều đẹp đến mức khiến tôi tin rằng mình đã thực sự tái sinh.
-Hết-