Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

2

Nhưng lợi ích từ một cuộc hôn nhân thương mại thì không thể đo đếm được, còn tình cảm á? Tiền vẫn quan trọng hơn!

Bước ra khỏi bồn tắm, tôi nhìn thấy chiếc áo lót được đặt trên giá.

Bỗng dưng trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

Tôi đảo mắt một vòng, sau đó nhấc chân đi thẳng về phía thư phòng của Bùi Túc.

Cửa thư phòng của Bùi Túc không đặt mật mã, chỉ cần vặn nhẹ là mở được.

Anh đã thay sang đồ ở nhà, ngồi sau bàn làm việc, mái tóc ngắn gọn gàng nay hơi rũ xuống trán, trông tùy ý hơn nhiều.

Thấy tôi bước vào, anh cũng không dừng lại, chỉ dừng ánh mắt trên người tôi một thoáng rồi tiếp tục nói chuyện.

Tôi tiến lại gần, liếc nhìn màn hình máy tính trước mặt anh.

Thì ra đang họp.

Nghe Hứa Trạch bảo tối nay có một cuộc họp rất quan trọng.

“…Tuần sau tôi sẽ dẫn người đi công tác, các bộ phận nhớ tổng hợp báo cáo giao cho trợ lý Hứa.”

Bùi Túc làm việc rất nghiêm túc, hoàn toàn không quan tâm tôi đang lục lọi trong thư phòng của anh.

Tôi tiện tay mở vài tập tài liệu trên bàn.

Xem được mấy dòng thì chán, liền đặt sang một bên, chuyển sang định lấy cây bút trong tay anh.

“Đừng động.”

Bùi Túc đột nhiên lên tiếng, cắt ngang phần phát biểu trong cuộc họp.

Người kia phản xạ hỏi lại: “Gì cơ?”

Bùi Túc xoa trán: “Không có gì, tiếp tục đi.”

Tôi càng được đà lấn tới, ngón tay dọc theo mu bàn tay anh chậm rãi trượt lên.

Sắp đến khuỷu tay rồi, nếu tiếp tục sẽ lọt vào khung hình mất.

Bùi Túc ngẩng đầu, liếc tôi một cái đầy cảnh cáo.

Tôi nhướng mày.

Chuyện hôm qua vẫn chưa xong đâu, anh tưởng tôi dễ tha thế sao?

Ngay khi đối phương sắp nói xong, Bùi Túc chuẩn bị lên tiếng.

Tôi đột nhiên lên giọng.

Nhìn anh chằm chằm, cố ý khiêu khích:

“Chồng ơi, áo lót của em đâu rồi~”

Giọng cố tình điệu đà.

Đầu bên kia lập tức câm nín, màn hình rơi vào im lặng hoàn toàn.

Quả không hổ là Bùi Túc.

Trong tình cảnh vậy mà vẫn họp xong.

Chỉ là sáng hôm sau, tôi nhìn bộ nội y đặt cạnh giường mà trầm mặc.

Còn là ren trắng nữa chứ.

Tôi mặc vào, chọn góc đẹp nhất rồi chụp một tấm gửi cho anh.

Dây áo trắng lộ ra mập mờ.

【Đẹp không anh yêu?】

Lúc nhận được hồi âm của Bùi Túc, tôi đã đến dưới toà nhà công ty rồi.

Mở điện thoại ra xem, chỉ có đúng một dòng ngắn gọn.

【Bùi Túc: Chuyển khoản 100000 tệ.】

Ô hô, quá đáng giá!

Cô lễ tân dẫn tôi đi thang máy chuyên dụng, lên thẳng tầng 27 – văn phòng tổng giám đốc.

Thấy Hứa Trạch đến đón, lễ tân mới quay người rời đi.

“Tôi làm việc ở đâu vậy trợ lý Hứa?”

Tôi đảo mắt nhìn quanh, không thấy có chỗ nào vừa được kê thêm bàn làm việc cả.

Chỉ thấy vài cô thư ký cười tươi như hoa vẫy tay chào tôi.

Tôi cũng cười vẫy lại.

Đám trai xinh gái đẹp thật sự dễ nhìn.

“Sếp nói sẽ tự sắp xếp công việc cho cô.”

Hứa Trạch đẩy cửa văn phòng ra, chỉ vào chỗ cách bàn Bùi Túc không xa: “Vị trí của cô ở kia.”

Tôi gật đầu:

“Anh ấy đâu rồi?”

“Sếp đang họp, bảo cô cứ ở trong văn phòng trước.”

Tôi đâu lạ gì văn phòng của Bùi Túc, tay cầm chơi game lần trước tôi để quên vẫn còn để ngay ngắn trên kệ phía sau anh.

Quyển tiểu thuyết đọc dở cũng được giữ nguyên ở đó.

Suốt buổi chiều, tôi ăn chơi ngủ nghỉ trong văn phòng của anh.

Bùi Túc có quay lại một lần.

Thấy tôi nằm trên sofa ăn khoai tây, tiện lúc rót nước thì ghé sang hôn một cái.

Rồi lại cầm tập tài liệu rời đi.

Tôi thì đi loanh quanh cả công ty, đến khi đi ngang một phòng ban nào đó–

“Chị ơi?” Có người gọi tôi: “Đúng là chị rồi! Em còn tưởng nhìn nhầm.”

Giọng quen quen, tôi quay nửa vòng nhìn lại.

Là cậu nhóc hôm trước!

Giờ ánh mắt sáng rực như đèn.

Tôi nheo mắt nhìn bảng tên trước ngực cậu ta:

“Chu… Tử… Kỳ?”

“Đúng rồi, là em đó!”

Cậu ta như nhớ ra điều gì, xấu hổ gãi đầu: “Xin lỗi nha, hôm đó em không giúp được gì.”

“Sau đó em không sao chứ?”

“Không sao đâu.” Tôi phẩy tay, rồi hỏi tiếp: “Mà em làm ở đây à?”

Chu Tử Kỳ nói: “Bố em sắp xếp cho em vào đây làm.”

Nói rồi cậu ta lôi từ túi ra một thứ, nhét vào tay tôi.

“Tuần sau em có một trận đua xe, hôm đó định đưa chị mà chưa kịp, có thời gian nhớ đến xem nhé!”

Tôi còn chưa kịp từ chối thì cậu ta đã chạy mất hút.

Tôi đành cầm vé quay về.

Chỉ là lúc bước vào văn phòng, vừa thấy Bùi Túc, theo phản xạ tôi liền nhét vé vào túi.

“Bùi Túc, ở đây chán quá.”

Ngón tay anh gõ bàn phím nhanh như bay, ánh sáng từ màn hình phản chiếu trên gọng kính.

“Cả cái văn phòng sắp biến thành khu giải trí của em rồi, còn chê chán?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương