Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta Vân Lạc, đệ t.ử của Lăng Tiêu Tông.
Thanh danh của ta trải khắp dãy , bảy rặng thông và tám quán rượu gần đấy.
Người đời tôn ta bằng hai chữ: “tai họa.”
Không sai.
Vì nào ta cũng mang về một phiền phức mới cho tông .
trước ta đ.á.n.h nhau với yêu thú trên sau, không may nện trúng trận pháp lão trưởng lão mất xây.
kia ta luyện đan, lửa bùng thành cột sáng, cả tông tưởng phi thăng tập thể.
kìa ta luyện kiếm, c.h.é.m luôn tấm bảng “Cửa Sau – Cấm Đi ”.
Nói tóm , nếu trên đời hợp duyên với… hỗn loạn, thì đó chính ta.
Nhưng hôm nay, ta thề ta vô tội.
Ta muốn nướng.
Ta đang ngon tiên nhân trong giấc mộng thì rầm! một cú đá tung cửa làm rung .
Ta bật dậy, tóc tai dựng ngược:
— Tông tập kích?! Yêu thú tấn công?! Hay tới đòi nợ đan dược?!
Từ cửa bước sư huynh gỗ của ta — .
Người cao, vai rộng, nghiêm nghị, bộ áo xanh phẳng phiu.
Nhìn muốn nói hai chữ: gỗ.
Bởi vì hắn luôn dùng logic trả lời những câu không cần logic.
— Không tấn công — hắn nói — Ta đến để muội dậy.
— dậy?! — ta lảo đảo — Sáng sớm vầy?!
— Đã giữa trưa.
Ta c.h.ế.t lặng.
Nhìn ra cửa sổ—
Ừ, đúng thật, trời nóng tới mức muốn nướng luôn cả tông .
Ta bóp trán:
— Sư huynh… sao huynh không sớm hơn…
— Ta rồi. Muội bảo: “ cản trở ta tu luyện trong mộng, ta cắn.”
Ta: “…”
Không khí vừa ngại vừa quê.
Nhưng chưa kịp nói gì, một giọng nói mềm mại hoa nở vang sau lưng sư huynh:
— Sư ~ dậy rồi à ~ Muội lo lắng muốn khóc luôn…
Ta liếc mắt.
Tiểu sư muội — dáng nhỏ, tóc dài, đôi mắt long lanh ngâm nước suối.
Cười mười hai sư huynh lăn ra xếp hàng che mưa cho muội ấy liền.
Trước sư huynh , muội ấy thường xuyên diễn vai “ta yếu đuối lắm, xin huynh che chở”.
Ta thường xuyên diễn vai: “muội diễn tiếp đi, lát ta thu muội hồ lô.”
nói, giọng trong veo:
— Muội sợ mê quá… tưởng yêu quấn trong mộng…
Ta đáp:
— Muội yên tâm, yêu nào dám quấn ta, ta quấn nó trước.
quay sang, nghiêm túc hỏi thật:
— Muội thực sự quấn yêu thú không?
— Huynh im.
Ta đập một cánh tay hắn.
Ta chưa kịp dụi mắt thì tông chủ từ xa vọng:
— đứa mau điện! chuyện sự!
Ta kéo áo, lững thững đi theo, lòng thầm nói:
sự à… thêm gì nữa đây…
Nhưng vừa đến điện, ta đã muốn quay bỏ chạy ngay lập tức.
Vì tông chủ nói một câu:
— Ta cần một đệ t.ử xuống … đi xem mắt.
đứng thẳng, đúng thần gỗ:
— Con không phù hợp. Con không giao tiếp.
nghiêng :
— Con cũng không được, con yếu đuối, sợ người ta bắt nạt…
Ta thấy tông chủ quay sang nhìn ta.
Ta lùi một bước.
Ngài tiến một bước.
Ta lùi.
Ngài tiến.
Ta nhăn :
— Tông chủ! Không lẽ người bắt con đi?!
Tông chủ đặt tay vai ta, ánh mắt long lanh đầy kỳ vọng:
— Lạc nhi… con mạnh mẽ, đ.á.n.h nhau, c.h.ử.i nhau… Đối phương thiếu gia một phái lớn, xem mắt thất bại cũng cần người chịu đòn tốt.
Ta: “…”
nghiêm túc nói:
— Vân Lạc không ở khoản xem mắt.
Ta gật liên tục:
— Đúng! Con khiến người ta sợ mà chạy thôi!
đột nhiên nhẹ giọng chen :
— Tông chủ… nếu không muốn, hay… để con đi cũng được…
— Giọng muội ấy run run.
— Nhưng… nhưng nếu đối phương đẹp trai… thì muội… muội ngại lắm…
Ta quay sang nhìn muội ấy, trong lòng đúng một chữ:
Hừ.
Tông chủ phẩy tay:
— Khỏi tranh! Ta đã quyết rồi!
Ta nuốt nước bọt:
— Người quyết gì?
Tông chủ cười hiền lành lão hồ ly:
— đứa đều đi hết.
Ta: “…”
: “…??”
: giả vờ e thẹn che xong mỉm cười trong tay áo.
Tông chủ vỗ bàn:
— Lập tức xuống ! Đối phương đang chờ trong quán rượu Thanh Phong dưới trấn!
Lần này nhất định phải thành!
Ta hét :
— Con không muốn lấy chồng! Con muốn nướng!!!
Nhưng đời không quan tâm nguyện vọng của ta.
Và thế …
chúng ta đẩy xuống với tốc độ còn nhanh hơn ta phá trận pháp hôm bữa.
Ta thề ta vô tội.
Ta muốn .
Nhưng trời không cho.
Mà còn chuẩn cho ta một quán rượu…
và một họa đang chờ ta ở bàn số .