Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trên quảng trường Thanh Vân, trống chưa vang t.ử đã chen kín như chợ đầu xuân. Tất cả đều háo hức chờ Đại hội Tỉ Võ – nơi cũng mong “vang danh tông môn”, riêng ta chỉ mong thắng nhanh để về ăn sáng.
Ta bước ra giữa , áo phất , khí chất phiêu diêu… được đúng giây.
Tinh Vũ cách ta vài bước, cười dịu dàng như bông hoa sắp hấp hối:
— “Sư tỷ, muội chỉ mong tỷ … Muội thân thể yếu, lại không giỏi đ.á.n.h đấm.”
Ta suýt nghẹn nhân phẩm.
Ngày thường nàng chạy nhanh như yêu thú dí lửa, vậy giờ than yếu đuối?
Sư huynh ngoài vòng, mặt nghiêm túc tưởng đang làm lễ tế tổ. Ta đ.á.n.h , hắn vẫn nghiêm như vậy, ta đ.á.n.h hắn… hắn cũng nghiêm như vậy. Đúng gương mặt có chức năng một chế độ.
Ta nhếch môi:
— “Muội yên tâm. Ta người rất biết tiết chế.”
Tiết chế?
Phải, ta tiết chế… không đ.á.n.h người họ đổi kiếp.
mở màn, đối thủ đầu tiên ta một nam t.ử to cao, cơ bắp dựng như núi. Hắn chắp :
— “Vân Lạc sư tỷ… xin chỉ giáo.”
Ta gật đầu, lễ độ vô cùng.
Rồi ta dậm chân một .
Mặt đất nứt một đường nhỏ.
Tất cả t.ử đồng loạt: “Ồ–!!”
Ta:
— “Ta chỉ giãn gân cốt.”
Nam t.ử mặt tái mét:
— “…Tỷ giãn tiếp chắc muội mồ côi.”
sau, hắn ta đ.á.n.h văng ra mép , lăn tròn như bánh bao đá xuống bếp.
Tiếng reo vang khắp quảng trường.
Tiếng thở dài tiếc nuối đám nam t.ử vang to hơn — không phải tiếc cho kẻ thua, tiếc ta mạnh quá nên chẳng dám tỏ tình nữa.
Ta phủi , chuẩn quay xuống nghỉ thì Tinh Vũ nhàng bước đài.
— “Sư tỷ, muội muốn được…”
— “Không!”
Ta chặn trước.
— “Ta không đ.á.n.h trẻ nhỏ.”
Nụ cười nàng hơi giật:
— “…Muội bằng tuổi tỷ.”
— “Trẻ trong tâm.”
Sư huynh từ dưới nhìn , cuối cùng cũng mở miệng câu thứ hai trong ngày:
— “Vân Lạc… .”
Ta cười như tiên nữ ác phòng:
— “Huynh đừng lo. Nàng c.h.ế.t, ta chôn luôn huynh cạnh bên cho đủ bộ.”
Sư huynh im lặng ngay.
Tinh Vũ nhàng lấy ra một khăn lụa, mỏng gió thổi bay phần nửa.
Ta nhìn bằng nửa con mắt:
— “Muội tính… lau sàn?”
— “Đây pháp bảo!”
— “À. Pháp bảo lau sàn.”
Tinh Vũ tức run, nhưng vẫn giữ nụ cười “ta hiền lành lắm” như mọi khi.
bắt đầu.
Nàng phi thân , khăn lụa quấn lấy ta như nước chảy mây trôi.
Ta nhướng mày:
— “Được đấy.”
Rồi… giật một .
Khăn đứt đôi.
Cả im phăng phắc.
Tinh Vũ c.h.ế.t lặng, còn ta thở dài:
— “Lụa này bán ngoài chợ chắc được đồng?”
Tinh Vũ mắt đỏ , không biết tức hay quê.
Ta cứ tưởng này sẽ kết thúc nhàng, ngờ nàng nghiến răng, tung hết pháp lực. Mấy đóa hoa hư ảo bay , xoáy thành hình màu hồng.
t.ử toàn suýt ngất:
“Tiểu sư muội dùng tuyệt kìa!”
“Trời ơi, kìa, –!!”
Ta thì lặng người một nhịp.
Không phải sợ.
… ối trời ơi choai choai gì đây?
Khi hồng bay tới, phản ứng đầu tiên ta …
LỆCH QUỸ ĐẠO.
trượt sang bên–
Bay thẳng về phía sư huynh .
Hắn yên như tượng.
nổ ngay trước mặt hắn thành một chùm rực hồng.
Bầu không khí rung : “Chúc huynh cả đời đào hoa!”
đấu: “…”
Ta: “…”
Sư huynh: “…”
Sư huynh cuối cùng quay sang ta, hỏi rất nghiêm túc:
— “…Ta làm gì sai?”
Ta chống nạnh, long trọng đáp:
— “Huynh sai từ lúc xuất hiện trong đời ta.”
Mặt hắn khựng lại.
Cả nổ tung tiếng cười.
Sư muội đó, gương mặt hồng rực … xấu hổ.
Nàng run run chỉ vào ta:
— “Sư tỷ… tỷ cố ý!”
— “Đương nhiên.”
Ta mỉm cười như tiên nữ bước ra từ phòng kỷ luật.
— “Muội dùng sến quá. Ta giúp nó đi đúng nơi cần .”
— “…Để vào mặt sư huynh?!”
— “Ừ.”
vị trưởng lão bên cạnh ho sặc sụa cười.
Còn sư huynh thì… che tai.
— “…Vân Lạc, đừng nữa. Ta chịu không nổi.”
Ta đảo mắt:
— “Huynh chịu không nổi gì? Muội ấy dùng ‘tỏ tình’, ta chỉ giúp nàng trao đúng người…”
Ta liếc sang Tinh Vũ, nốt câu:
— “… nàng thích nhất thôi.”
Tinh Vũ đơ toàn tập.
Cả quảng trường như cuốn vào một tiếng “Á”—
Không biết sự ngượng ngùng, hay sự bùng nổ drama đầu ngày.
Ta thì khoanh , thản nhiên như vừa dọn giúp tông môn.
Kết quả đấu: ta thắng.
Hậu quả đấu: cả tông môn đồn Tinh Vũ thầm yêu sư huynh .
Còn ta?
Ta ung dung đi xuống, cười với sư huynh:
— “Không cần cảm ơn ta đâu.”
:
— “…Ta chưa lời nào.”
— “Huynh không , nhưng lòng huynh cảm tạ ta muốn tạc tượng.”
Sư huynh mở miệng, lại không biết phản bác gì.
Ta thấy thương, nhưng thương không đủ để ta bớt thích trêu hắn.
Rời khỏi đài, ta ngẩng đầu nhìn trời xanh.
Thiên đạo sáng suốt, luôn xếp ta và hai kẻ kia đi chung một đường…
để ta nhìn rõ sự đời càng hài.
Và ta tin… trò vui mới chỉ bắt đầu.