Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
20
Vừa vào đến cửa, tôi nhanh nhẹn cởi hết nút áo sơ mi của tổng tài, để lộ cơ bụng và ngực săn chắc:
“Chồng , em có một nguyện vọng, anh làm được không?”
Tổng tài tối đi, thở gấp:
“Em đi.”
Tôi bật đoạn video anh múa sexy show cơ:
“Anh lắc như anh cho em xem được không?”
Tổng tài: “…”
Không mắng tôi tục tĩu — chứng tỏ anh đang diễn rất giỏi.
Tổng tài nắm chặt , môi mím lại, gắng bắt chước động tác trong video mà lắc lư vài nhịp.
Vòng eo cơ bụng săn chắc, di chuyển linh hoạt.
Áo sơ mi đung đưa…
Người ta vào chắc chắn phải kêu :
“Cấm dục có phong tình!”
“Bốp!”
Tôi ý vỗ nhẹ một :
“ có cứng đơ như vậy .”
Tổng tài cao cao tại thượng, từ bao phải chịu loại nhục ?
Nghiến răng muốn gãy cả răng hàm.
Nhạc mờ ám, động tác lắc nhẹ, gương mặt lạnh lùng – cấm dục.
Đúng là siêu combo khiến người ta dễ… liên tưởng.
Tôi nuốt nước bọt, giả vờ không hài lòng:
“Chồng à, anh đang múa thể dục cho sinh tiểu ?
Bà nội em 80 tuổi lắc còn cháy hơn anh đấy.”
Tổng tài: “…”
“Tạm vậy đi.
Không thì em đi xem anh đẹp trai khác lắc cho sướng.
Chồng giận nha?”
Tổng tài đỏ khóe , diễn tới cùng:
“Người làm vợ cả thì phải rộng lượng.
Chồng hay ghen sẽ không làm nên nghiệp lớn.”
Tôi nhịn , vỗ má anh một :
“Chồng ngoan quá!”
21
Đi dạo phố, tôi mua một chiếc quần lót da màu đen cực kỳ sexy.
Lén nhét vào cặp tài liệu của tổng tài.
Tổng tài nhắn:
[Vợ , mai anh bay đi Tam Á tác, ngủ sớm nhé.]
Tôi trả lời:
[Không ngủ được.]
Anh hỏi:
[Sao vậy?]
Tôi chụp ảnh “món quà nhỏ” trong cặp gửi sang:
[Vì em đang tưởng tượng cảnh anh nó… không thể ngủ nổi.]
Tổng tài im một lúc mới trả lời:
[Anh không muốn đâu vợ.]
Tôi:
[ còn dám không nghe lời vợ nữa ?]
Hôm sau…
Trước khi phát biểu, tổng tài ghé sát tai tôi:
“Vợ , em mua… chật quá.”
Tôi: “!”
Trời , tôi đùa thôi mà, anh… thật à?
Hội nghị tề tựu đông đảo thương gia.
Tổng tài nghiêm túc phát biểu trên bục.
Ai cũng nghe chăm chú.
Chỉ mình tôi biết, dưới lớp vest bảnh bao đó, anh đang một thứ… chẳng hề nghiêm túc.
Kết thúc việc, về khách sạn.
Tổng tài nằm vật ghế sofa:
“Vợ , kiểm tra giúp anh xem sao đi.”
Tôi giơ cao gót giày dẫm người anh:
“Muốn biết thì thử là biết thôi.”
Anh tôi đầy dục vọng, nắm lấy cá chân tôi:
“Vợ , nhắm trúng chỗ mà dẫm nhé.”
22
Lúc tình cảm dâng trào, tôi chủ động kéo khóa chiếc váy đỏ xuống một nửa:
“Chồng à, em hỏi một câu được không?”
Tổng tài thở hổn hển:
“Hỏi đi.”
“Anh định giả ngốc đến bao ?”
Tổng tài: “…”
Tôi nham hiểm, chỉ vào ngực anh:
“Người anh không có chỗ nào là không cứng.
Nhưng cứng nhất là miệng nè.”
Anh đỏ tai, giọng khàn khàn:
“Thư ký Giang… vậy mà…”
Tôi ngẩng đầu nâng cằm anh, thẳng vào :
“Anh tình lạnh lùng với em, vì giận chuyện em chia anh ?”
Tổng tài như thấy câu hỏi kỳ cục:
“Sao lại giận? Em không thích anh thì thôi, đâu phải lỗi của em.
Anh phải gắng trở người em thích, sao lại trách em không thích?”
Tôi muốn bấm “thả tim” cho quan điểm của anh:
“Vậy sao anh còn giận?”
“Anh tức là vì…
Chia xong em muốn tập trung nghiệp, không đương nữa.
Kết quả anh vẫn độc thân, mà em thì… liền ba người!”
Tôi:
“?! Ai ba người?!”
“Lúc vào ty, em có ba bạn trai cần nuôi.”
Tôi đập trán:
“Ý em là ba chồng ảo trong game, anh không hiểu khái niệm ‘trừu tượng’ ?”
Tổng tài hừ lạnh:
“ lừa nữa.
Tên họ Thẩm gì đó cứ nhắn tin liên tục cho em, anh thấy hoài à!”
“Tên đó là nhân vật trong game!! Không có thật!!”
“Tôi không tin.”
Tôi: “!”
—
Đêm đầu.
Tổng tài hôn đi nước tôi:
“Vợ , là anh sai.”
Tôi mệt đến mức giọng thều thào, run run đẩy anh:
“ tin …”
Anh hôn trán tôi:
“Vợ ngốc… anh tin từ lâu .”
“Vậy sao anh còn…”
Anh ôm chặt tôi, khớp khít từng chút một, như muốn dung hợp cả hai một:
“Phải vận dụng kiến thức vào thực tiễn, mới có thể giữ vợ chặt hơn.”
Đồ xấu xa!!
23
Chúng tôi quay lại với nhau.
Tình sở… trong bóng tối.
việc, hai người là cộng ăn ý.
Tôi lao vào tiền tuyến, anh làm hậu cần.
Dự án khó đến , anh đều âm thầm lo xong phần nặng, để tôi dễ dàng có tích cuối năm.
Còn cuộc sống riêng, chúng tôi… là một vợ – bốn chồng.
Sau làm, tôi nằm ngửa chơi với ba ông chồng ảo.
Tổng tài thì giặt đồ, nấu cơm… và phục vụ tôi.
Có khi anh tủi thân:
“Cũng là chồng, tại sao mỗi mình anh làm việc nhà?”
Lúc ấy tôi liền cất điện thoại.
Không chơi game nữa.
Chơi anh.
Tết về nhà chồng.
Không khí gia đình cực kỳ nghiêm túc.
Bố anh làm lãnh đạo.
Mẹ anh là giáo viên.
Tôi ngồi ghế salon mà cứ như đang thi chức.
chuyện với bố chồng, cảm giác như đang trả lời phỏng vấn.
chuyện với mẹ chồng, như đang bị cô giáo chủ nhiệm gọi bảng kiểm điểm.
sao hồi xưa tổng tài lại lạnh lùng, cứng nhắc như vậy.
Nhưng nhờ vậy tôi mới có cơ hội “lượm vật” từ bụi trần.
Cuối cùng cũng xong phần “thẩm vấn” .
Tôi kiếm cớ vào bếp phụ.
Vừa vào, tổng tài đang xào rau mà… vừa múa sexy như clip đêm nào.
Bố anh trong phòng khách ngửi thấy mùi:
“Bếp cháy gì thế?”
Mẹ anh nhíu mày:
“Không sao, trai ông nó… đang tự bốc cháy đấy.”
Tôi xấu hổ đến mức cúi không nổi đầu.
Đốt thì đốt cho vui…
Miễn có chút lửa tình là được.
=== CHÍNH VĂN HOÀN ===
(Phiên ngoại – Góc nam chính)
1
Vì không hiểu “tình thú”, nên bị vợ chia .
Vợ quyết định sau không ai nữa, chỉ chuyên tâm nghiệp.
Tôi tôn trọng quyết định của vợ.
Từ nay, chúng ta chỉ gặp lại trên đỉnh cao nghiệp.
Nhưng đến khi tôi thật đứng trên đỉnh, lại phát hiện cô ấy đang ở lưng chừng núi…và có tận ba bạn trai.
Tôi chỉ muốn chỉ vào tim cô ấy, lớn tiếng mắng:
“Giang Niệm Niệm, lương tâm em ở đâu, lấy gì bù cho anh đây?!”
2
gã họ Thẩm kia lại nhắn tin cho vợ tôi.
Trong đầu tôi toàn là hình ảnh cô ấy ngốc nghếch điện thoại.
Không cẩn thận…
Tôi phát bệnh.
Bác sĩ nhận thức của tôi có vấn đề.
Trời Phật , xin để vợ biết!
Tôi rõ ràng biết cô ấy có ba bạn trai, vậy mà vẫn muốn làm chó trung của cô ấy!
Thôi thì, để lại cho trai quần đùi làm kỷ niệm vậy…
3
Mỗi lần tôi mất trí, đến khi tỉnh lại, luôn thấy vợ đang cùng tôi làm chuyện cực kỳ… thân mật.
Cho đến khi tôi chủ động hôn cô ấy.
Tôi biết – bí mật không thể giấu được lâu nữa.
Tôi đuổi cô ấy đi.
Tổng giám đốc Hàn đến.
Đến thì đến, sao còn tặng kèm bài hát…
“Tự tôn thường khiến người quanh co, biến tình đi chệch hướng…”
Tôi rơi vào trầm tư.
Thì đã sao ?
Nếu phải làm chó, tôi liếm là được!
4
Tổng giám đốc Hàn hát xong còn hỏi:
“Vợ cậu đâu ?”
Lúc đó tôi mới biết – còn có một ‘tôi’ khác.
Khóe miệng tôi giật giật, quay sang với y tá:
“Làm ơn kiểm tra lại não tôi lần nữa.”
Hóa “= tôi” (phiên bản bị bệnh của tôi) lại giúp tôi cưa lại được vợ.
Hắn làm sao mà vậy ?
Tôi mở video giám sát, tua lại từng khung hình.
Thì hắn chỉ đúng câu trong cuốn sách tình cảm thôi mà!
Trước đây tôi khinh thường những thứ đó.
thì… tôi từng câu một!
5
Cuối cùng, tôi đã tái hợp với vợ!
Vợ tôi bám dính quá, muốn đem tôi đi… dán góc tường bắt chuột.
Cho đến khi tôi “chiến bào” bước .
Vợ nào chịu nổi!
Khi cô ấy khóc lóc cầu xin tha, tôi chỉ biết mỉm .
Đúng là có quả!
6
Ba năm sau khi cưới, chúng tôi có một cậu trai.
Vợ bận rộn với nghiệp, nên được ông bà chăm.
Thằng bé lớn … giống tôi hồi trẻ như đúc.
Một bá nghèo, quần bò bạc màu, đi từ truyện “thanh xuân đau thương”.
Là cha, tôi khuyên nhủ:
“Bình thường nhớ ăn cho tử tế, không là sau chẳng ai đâu.”
Một bạn trai tốt là phải biết phục vụ thẩm mỹ !
trai tôi lại giọng ông cụ non:
“Sinh viên phải cho giỏi, đương gì ?”
lại chằm chằm vào ảnh nền điện thoại — cô hoa khôi trong trường.
Khóe miệng cong lạnh nhạt:
“Hừ, đàn bà, hòng lung lay đạo tâm của ta.”
Vợ tôi chỉ :
“ cũng có ngày nó khóc.”
Tôi chỉ thấy mặt mình bỏng rát…
châm nữa! Thật đau mà!
=== TOÀN VĂN HOÀN ===