Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chuyện mà thể biết?” điềm nhiên ngồi xuống giường bệnh của : “ đi công tác chưa bao lâu, tự lăn vào viện rồi?”
Câu này đáng lẽ hỏi mới đúng hỏi tại sao để mang !! Trợ bên cạnh phụ họa: “Tổng giám đốc lo cho cô Lâm nên vừa xuống máy bay tới đây.”
cố nặn một nụ cười cứng đờ: “ về cũng nên nghỉ ngơi chút chứ, nếu mệt quá thì xót lắm.”
Về nhanh thế, còn chưa nghĩ do để đối phó. Trước mặt cáo già như , càng nói nhiều càng dễ bị bắt thóp. ngờ câu quan tâm của khiến rất hài lòng, cả người toát lên vẻ vui vẻ: “ ở nhà, ăn lạnh nhiều quá?”
Mắt sáng rỡ đang bí chưa nghĩ do, dâng tận miệng.
vội hùa theo: “Trời nóng quá, ăn mấy miếng đá ngờ nhập viện.”
xoa đầu , rồi liếc mắt hiệu trợ .
“Thưa cô Lâm, Tổng giám đốc biết dày cô tốt nên đặc biệt mời chuyên gia hàng đầu về cho cô.”
Vừa dứt lời, bác sĩ đưa vào phòng. cắn môi, lẩm bẩm: “Hả?”
[ – .]
chứ, chơi chiêu , lòng , đau dày . Nếu để bác sĩ sự , chẳng bại lộ hết à?
níu tay áo , nũng nịu: “ muốn , dày đau lắm sợ.”
Nói rồi còn cố vắt hai giọt nước mắt cá sấu. rất kiên nhẫn dỗ dành : “ đau sẽ bảo họ nhẹ tay. Cơ thể khỏe thì chữa sớm.”
lắm!
Cả mềm cả cứng đều ăn thua !
bèn lăn xả: “, ! , giờ thấy , cái ? Chẳng lẽ chắc?”
Sắc mặt thay đổi: “ nói linh tinh vậy?”
Thái độ của khiến lòng lạnh đi phân nửa. Chỉ vừa nhắc đến chuyện , kích động như vậy. Nếu sự biết chẳng sẽ trói lên bàn mổ luôn sao?
làm , cuối cùng đành chiều theo ý .