Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 11
Quả trẻ con vẫn là trẻ con.
Sau khi Lục rời đi, Dạ sẽ tiễn tôi về nhà.
Tôi xua tay:
“Không cần đâu ạ, tôi tự về được.”
Tối nay tôi mệt muốn xỉu, đối phó hai ông sếp, mệt gấp mười lần lao động chân tay.
Thật sự chẳng muốn trên đường về còn phải căng não thêm.
Ai ngờ anh lại lạnh giọng mở cửa xe:
“Thư ký Quý, cô nhìn đồng hồ xem, mấy giờ ?”
“Mười giờ đêm. Cô định đi bộ một mình à?”
“Cô nghĩ tôi quá rảnh à?”
“Giờ mà cô xảy ra chuyện, mười năm công sức của tôi coi đổ sông đổ biển đấy.”
“…”
Câu cuối này, nghe có vẻ quan tâm, nhưng giọng điệu thì vẫn ngang ngược, vừa cay vừa lạ.
Ba lần bảy lượt chọc giận sếp, tôi biết mình chẳng còn xa cảnh bị sa thải.
vậy, thôi thì chưa bị đuổi hẳn tranh thủ bòn thêm mấy khoản trước khi ra đi.
Tôi lén nick WeChat phụ, đăng một dòng trạng thái:
“Còn trống lịch, ai có nhu cầu đưa tới. khắp nơi, số lượng có hạn.”
Chưa bao lâu, thông báo nhảy 99+.
Người nhắn tới có cả KOL, có cả tinh, một nửa còn lại là tiểu thư con nhà giàu.
Sự thật là vậy: sếp tôi tuy có bao nhiêu khuyết điểm, nhưng ưu điểm lớn nhất thì không phủ nhận, rất có và đẹp trai.
Cộng thêm bộ cách hành xử không giống ai, anh ấy đúng là một hot trend giới tổng tài.
thời đại “lượt xem là vàng”, người ta ít khi bỏ qua hội lợi dụng độ hot của anh ấy.
Hôm nay là tinh, mai là streamer nhỏ, ngày kia lại đến cô tiểu thư mê trai đẹp nọ.
Dù sau này có thanh , người kia cũng thu được độ nhận diện .
Dạ là doanh nhân anh ta không bao giờ để mình thiệt.
Đối đầu không được thì gia nhập luôn.
Được PR ké thì phải có .
Không muốn ? Có sẽ bị bộ phận pháp chế của sẽ kiện đến… phá sản.
Vậy mỗi tháng, bằng cách này anh đều có được khoản thu nhập ngoại lai không nhỏ.
Có cầu ắt có cung, có người muốn được gần anh mà thiếu hội rất .
Một bên muốn bỏ , một bên sẵn sàng nhận .
Chuỗi giao dịch có sẵn thiếu một môi giới đứng giữa để hợp thức hóa, bạch hóa, chuẩn hóa và… tiện tay hưởng hoa hồng.
Thực hành triết lý girls help girls, tôi hy sinh nhỏ để thành lớn, xung phong làm nhân trung gian ấy.
trường phân bổ nguồn lực có tính quyết định.
Để phát huy trường, tôi linh hoạt dùng chế cả cạnh tranh:
Cụ : muốn tạo các mức “tin đồn/tiếp xúc” với sếp, thì có các mức khác nhau.
Tôi quy định “đơn vị” là một “wo” (tức 1 wo = 10.000 tệ).
Ví dụ: ăn uống, đi dạo, xem phim… các hoạt động giải trí bản, mỗi loại đảm tối thiểu 50 wo.
Còn mấy hoạt động chất hiếm có cưỡi ngựa, b.ắ.n súng, leo núi thì đảm tối thiểu 100 wo, bởi loại này hội ít, .
Tất , tôi không hề làm nhơ bẩn sự sạch của sếp.
Bản chất của tin đồn chính là không chắc chắn càng mơ hồ càng tốt.
giới mạng, “CP giả” mới là thứ dễ khiến dân mạng đắm chìm.
Nếu chúng ta đăng một tấm ảnh rõ ràng hai người nắm tay, dân tình lại … chán.
hấp dẫn nằm chỗ những dấu hiệu vừa đủ, hơi chạm vào rìa tin đồn, để người ta tha hồ tưởng tượng.
Vậy công việc của tôi đơn giản là: lộ lịch trình của sếp một chút.
Khi sếp rời đi, các cô gái kia đến những chỗ anh , chụp vài tấm, pose vài động tác mơ hồ cứ là cư dân mạng có chuyện để “xào” cả tuần.
Và là một tin đồn hoàn hảo ra đời.
Tất , mọi “dịch vụ” đều phải dựa trên lịch trình công việc của sếp, số lượng có hạn, ai thì được trước.
Nếu khách có phàn nàn gì, tôi còn làm luôn phần chăm sóc hậu kỳ, đảm ai chi cũng đáng từng xu.
Để tránh trùng lịch, tôi còn làm hẳn bảng phân ca, xếp rõ ai bắt gặp sếp sân , ai vô tình gặp nhà hàng, ai ngẫu chụp cùng bối cảnh khách sạn.
Tất , tôi không phải làm không công.
Trung gian thì phải ăn chênh lệch.
Không khách hợp lý thì , ít quá thì lần sau khỏi có suất nữa, thì hoan nghênh quý nhân ghé tiếp.
Cứ , nhìn vào tài khoản ngân hàng mà con số tăng vùn vụt…
Tôi bắt đầu hơi tội lỗi.
, để chuộc chút lương tâm, tôi mua cho sếp một bánh kem nhỏ bằng bàn tay.
Hai trăm tệ!
Thật ra mua bánh này, tôi móc cả sinh mạng ra .
Dạ nhìn vào lịch công tác hôm nay, lông mày nhíu chặt đến độ có kẹp c.h.ế.t một con ruồi.
“Thư ký Quý, phá sản à?”
Tôi ngẩn người lắc đầu.
Nếu phá sản, tôi chạy xa từ lâu .
Anh hít sâu, cố kiềm chế:
“ thì giải thích xem, vì sao một ngày tôi phải hai chuyến, đi công tác ba thành phố khác nhau?”
“Tôi là sếp, không phải con lừa!”
Tôi vội vã ra vẻ chính nghĩa:
“Chính vì anh là sếp anh càng phải làm gương chứ ạ. tuổi này, chẳng lẽ anh chọn an nhàn sao?”
“…”
Thật ra tôi cũng đâu muốn làm anh khổ.
Nhưng mấy cô Hà tiểu thư, Lý tiểu thư, Bạch ảnh hậu đó họ quá, lại cứ khăng khăng đòi ngày hôm nay.
Lỗi tại trường thôi.
Nhìn gân xanh trên trán anh nổ, tôi nhanh tay mở hộp bánh, dúi một miếng vào miệng anh.
“Ăn đi, ăn đi. Đừng giận, giận hại sức khỏe.”
Một miếng, lại một miếng.
Sắc mặt sếp dần dần dịu xuống, nếp nhăn cũng tan biến.
Cuối cùng, anh đặt nĩa xuống, gõ nhẹ ngón tay bàn tiếng gõ đều, nghe tâm trạng đang tốt .
“Thư ký Quý phát tài à? Hay là… lương tâm trỗi dậy?”
Đều đúng cả.
Tôi mỉm cười ngoan ngoãn:
“Không đâu ạ, là tôi chợt nhận ra phải tốt với sếp hơn một chút.”
Anh khẽ nhướng mày, khóe môi cong .
“Được thôi. Lịch trình cứ theo cô xếp đi.”