Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Chương 7

Cả lớp cứng họng.

Mất mặt ở chỗ này, thì họ phải gỡ gạc ở chỗ khác.

Tuổi thanh xuân vốn dễ bị cái gọi là mặt mũi điều khiển, những buông ra thường mang ác ý mà không nhận ra.

Hoặc có thể họ biết rõ, mà vẫn nói.

“500 tệ bọn tôi chẳng là gì, Quý Nam thì là cả gia tài nhỉ.”

“Ha ha, cô ta đi giày giảm giá đó.”

“Không biết mấy đôi giày ba bốn chục cô ta mua ở nữa, không biết có mang đi được không trời?”

“Cô ta chắc chỉ có đúng hai đôi, chưa bao giờ .”

“Chắc còn chẳng giặt nữa kìa, hôi thì biết.”

Tôi từng nghe nhiều ác hơn thế này.

So ra, mấy câu đó chẳng đáng là gì.

Tôi giữ nguyên nét mặt, bình thản nói:

“Các người quan tâm tôi vậy là định góp thiện à?”

Đôi khi, yếu điểm lại là vũ khí phản công tốt nhất, những gì không thể đổi ngay, thì chấp nhận nó, và biến nó áo giáp.

Cả lớp im bặt.

Khuôn mặt từng kẻ đều thoáng ngượng ngập.

Cười tôi nghèo, không giúp tôi hết nghèo.

Vậy nên tôi nghèo hay không, thì liên quan quái gì các người?

Những kẻ tỏa sáng luôn là tâm điểm chú ý.

Đẹp trai, giỏi, nhà giàu, lại là sinh chuyển trường.

Bốn cái mác đó đủ khiến Dạ trở chủ đề hot nhất sau mỗi giờ .

Người ta nói,

“Ngày anh ta một bộ quần áo, giày chẳng đôi trùng, nhìn giá là biết sặc mùi .”

“Anh ta chẳng thèm nghe giảng mà điểm vẫn cao, đúng là thiên phú. Còn Quý Nam thì chỉ biết cật lực.”

“Bọn họ vốn chẳng cùng một thế giới.”

Để một người nổi bật, luôn cần có một kẻ làm nền.

Và người đó chính là tôi.

Trong miệng họ, Dạ và tôi là hai cực khác nhau:

Một người trên trời, một người dưới đất.

Một là ánh trăng cao quý, một là bùn lầy chốn phàm trần.

Tôi chẳng làm gì anh ta cả, những mỉa mai, châm chọc… đều anh ta mà bắt đầu.

thế, tôi rất khó mà có thái độ khách quan anh.

Đặc biệt là sau kỳ kiểm tra tháng đó giáo viên chủ nhiệm phát hiện ra: anh giỏi tiếng Anh yếu văn, còn tôi thì ngược lại.

Thế là chúng tôi bị bắt phải ngồi chung bàn.

Trong giờ tiếng Anh, bảo hai đứa nhau đọc đoạn văn.

Kết quả anh được khen tới tấp:

“Phát âm chuẩn, điệu nhiên.”

Còn tôi, chỉ nhận được một câu lạnh tanh:

“Chất giọng Anh kiểu Trung Quốc, cần cố gắng thêm.”

Nếu anh ta tỏ ra vui một chút thì còn đỡ, đằng này vẫn là khuôn mặt thản nhiên, hờ hững.

Sự vô cảm anh khiến tôi như mọi nỗ lực mình đều trở nên lố bịch.

Thứ tôi ra sức vươn tới, anh chỉ là chuyện trong tầm tay, thậm chí chả đáng quan tâm.

Tôi từng nghĩ người có đều đáng yêu, tôi yêu .

lúc đó, tôi chỉ Dạ thật đáng ghét.

Tôi ghét nhất loại người làm màu.

Anh bắt chuyện, tôi lờ đi.

Anh hỏi bài, tôi giả điếc.

Anh bảo tiếng Anh tôi phát âm như… người ngoài hành tinh.

Tôi phản pháo:

văn anh chắc do thể d.ụ.c dạy chân rồi.”

biết anh yếu văn, nên tôi tha hồ c.h.ử.i anh , ẩn dụ, nói móc đủ kiểu.

“Tôi anh đúng là Vương Mẫu Nương Nương tháng.”

“???”

“Thần kinh.”

“Cởi truồng mà đẩy cối xay, quay vòng vòng để mất mặt.”

“Dê mà lại thả rắm cừu.”

“????”

“Giả sang mà chảnh.”

Anh tức mím môi, mặt phồng lên như cá nóc.

Hôm sau lớp, mắt anh thâm quầng nghe nói thức trắng đêm tục để trả đũa.

Khi mở miệng, còn kiêu hãnh như một con gà chọi:

“Rùa soi gương.” – Nhìn cái bản mặt mày kìa, y chang con rùa.

Tôi đáp ngay:

“Chanh rơi vào bô.” – vàng chua, lại thêm mùi khó chịu.

Anh không chịu thua:

“Rùa c.h.ế.t đem hầm.” – Một bụng toàn nước thối.

Tôi cười nhạt:

“Rùa đi mua dưa hấu.” – Kẻ thì lăn, kẻ thì bò, toàn đồ chẳng ra gì.

Cuối cùng, tôi nói anh làm màu, còn anh bảo tôi điệu đà.

Hai kẻ ngang tài ngang miệng, ngày đấu võ , như thể hận … có chút gì đó không nói .

Tôi Dạ nhìn chướng mắt.

cử mấy lần liền, vị trí số một hai đứa phiên nhau ngồi.

rồi tôi tinh mắt phát hiện ra mỗi lần , anh ta đều dùng đúng một cây bút.

Trước khi còn chắp tay khấn khấn vái vái, bộ dạng vô cùng kính.

Tôi lập tức kết luận:

“Chắc chắn có ngoại viện!”

Nhà giàu mà, trò chẳng có.

Lỡ đâu anh ta nuôi tiểu quỷ phù hộ thì sao?

công xã hội, tôi quyết định mua hai cây bút y hệt nhau,một cây cho tôi, một cây cho anh ta.

Kết quả, đúng như tôi nghĩ.

lịch sử xong, giáo ôm xấp bài bước vào lớp, ánh mắt quét qua bàn tôi anh ta, ý vị sâu xa như chuẩn bị đọc cáo trạng.

“Cả khối chỉ có hai bài điểm thấp nhất đều ở lớp chúng ta.”

Dạ, 25 điểm.”

Cả lớp im phăng phắc.

Thang điểm 100 mà 25 đúng là tệ mức kinh điển.

Cậu ta ngớ ra.

đưa bài , giọng đanh lại:

đúng là một tên Hán gian mất nết.”

Tôi nhịn không được, phụt cười ra tiếng.

lập tức quay sang tôi:

đừng cười, hai người như nhau. 20.”

“…”

ấy là Hán gian, thì là quân Anh Đào.”

“…”

Cả lớp, kể cả Dạ, cười run cả bàn.

Ờ, đúng là nụ cười không biến mất nó chỉ chuyển người này sang người khác.

Tôi nhận bài, nhìn đã muốn chui xuống đất.

Tất cả câu luận đều trống trơn, sạch hơn mặt tôi rửa ba lần.

Quay sang, bài anh ta y hệt.

Hai đứa cùng cúi xuống kiểm tra hộp bút.

Trên thân bút in rõ ràng:

“Bút mực tàng hình khi khô.”

“…”

“…”

Thì ra cái thứ “hàng rẻ” mà tôi cố mặc cả, đúng là nấy.

Đề 100 điểm, phần trắc nghiệm chiếm 25, phần luận 75.

Mà trắc nghiệm dùng bút chì 2B, nên chỉ có phần luận mới viết bút mực.

Tức là anh ta đúng hết trắc nghiệm, tôi sai đúng một câu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương