Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thập niên bảy mươi, Trần Văn Đào và nữ trí thức xuống nông thôn tên Nguyễn Điềm lén lút hẹn hò trong ruộng lúa thì bị dân làng đi ngang gặp.
Trần Văn Đào sợ hỏng danh tiếng của Nguyễn Điềm nên cố ý gọi tên tôi.
Hại tôi bị dân làng chỉ trỏ, mắng chửi là đàn bà lẳng lơ.
Tôi giận đến hết lý trí, lao ra khỏi nhà tìm Trần Văn Đào tính sổ.
Nhưng lại bị mẹ hắn, Triệu Quế Hoa, một gậy đập chết, rồi vứt xác vào núi cho sói ăn.
Tôi chết trong uất hận!
Mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng ngày trước khi lời đồn nổ ra.
01
“Hạ Thư, qua lãnh nón rơm !”
Từ xa vọng đến tiếng đại đội trưởng gọi tôi.
Tôi mở mắt, trước mắt là một mảng vàng óng của ruộng lúa.
Gió nhẹ thổi qua mặt khiến tôi chợt nhận ra… mình đã trọng sinh rồi!
Quay về đúng ngày trước khi danh tiếng bị hủy hoại.
Tôi cưỡng ép nén xuống nỗi hận đang cuộn trào trong lòng, nhanh bước đến chỗ đại đội trưởng.
Tôi nhận chiếc nón rơm từ ông, nói lời cảm ơn rồi tiếp tục việc!
mấy chốc đã sáu giờ, trời dần sụp tối.
Tôi cất nông cụ, tranh thủ về ăn cơm trước!
Kiếp trước, tối nay Trần Văn Đào và Nguyễn Điềm hẹn hò trong ruộng lúa.
Bị thím Quyến Hoa gặp, khiến tôi phải gánh cái nồi oan.
Tối nay xem tôi xử lý người thế nào …
Tôi về căn nhà tranh nhỏ của mình, này tâm trạng hơi thư giãn.
Tôi luộc quả trứng cho mình, rồi kho cơm với thịt muối.
Ăn uống no nê xong, thấy thời gian cũng vừa tầm.
Tôi cầm ra khỏi nhà, men theo bờ ruộng chậm rãi đi về phía đồng lúa.
Khi tôi đi đến thửa ruộng thứ bảy, tiếng trò chuyện mơ hồ truyền vào tai.
Tôi liền ngồi thụp xuống, tránh phát ra tiếng động, mắt đảo quanh tìm bóng thím Quyến Hoa.
Rất nhanh, có tiếng bước chân đi trên bờ ruộng.
Trần Văn Đào cũng thấy nên tức ngừng động tác!
Hắn hốt hoảng quanh, và đúng đụng ánh mắt thím Quyến Hoa đang đứng cách không xa.
Trời tối hẳn, thím Quyến Hoa nhận ra hắn ngay, bịt miệng, hưng phấn quay đầu định đi.
Trần Văn Đào cuống lên, tức hét to tên tôi.
Nguyễn Điềm, mặt dày vô liêm sỉ, còn cố ý nũng nịu đáp lại, cứ thế mà yên tâm để tôi gánh tội thay.
Thím Quyến Hoa đi xa rồi, Nguyễn Điềm lên tiếng cắt ngang hành động của Trần Văn Đào.
“Anh Văn, hay là mình về đi.”
“Em sợ quá.”
Trần Văn Đào ghì chặt không cho cô ta đi.
“Sợ ! Người ta có nói cũng nói Hạ Thư thôi.”
“Chúng ta chơi thêm chút nữa, anh nhớ em muốn chết rồi, bảo bối à.”
Tôi tức đến điên người! Siết chặt nắm đấm, cưỡng ép đè xuống cơn giận.
Tôi nhẹ nhàng cởi giày, lén lại gần đứa, chộp luôn đống quần áo đặt bên cạnh.
đứa hoàn toàn không hay biết, vẫn quấn nhau không dứt.
Tôi ôm của bọn họ rồi thật nhanh khỏi ruộng, đuổi theo thím Quyến Hoa.
Sợ nhất là bởi cái loa phát thanh làng là bà ta!
Nhưng đúng tôi lo, dù tôi đã dốc sức đuổi theo…
Vẫn chậm một bước!
02
“Ôi chao! Thật hả? Bình thường thấy nữ trí thức Hạ hiền lành lắm mà, sao ra chuyện này .”
“Trần Văn Đào thì bảnh bao, cô Hạ với hắn cũng không kỳ lạ, nhưng cưới đã… thế này thì lẳng lơ quá!”
“Ai mà biết ! Tưởng đám trí thức các cô giỏi giang lễ nghĩa hơn, hóa ra còn không bằng gái quê chúng tôi.”
“Đúng ! Tôi nói chứ, đàn bà chỉ có thể gọi là lẳng lơ thôi!”
Từ xa tôi đã thấy bọn họ bôi nhọ mình.
Tôi thẳng đến, cố ý không hãm chân, húc cả đám đang tám chuyện văng ra.
“Các người đang nói linh tinh cái đấy!”
Tôi trừng mắt thím Quyến Hoa.
Thím Quyến Hoa sợ chột một thoáng, nhưng nhớ lại chuyện thấy trong ruộng…
Lưng bà ta tức thẳng tắp: “Cô trừng cái ! Có gan thì có gan nhận!”
Đám dân làng bị tôi húc ngã bò dậy, cùng nhau chỉ trích tôi.
Nổi bật nhất là gã theo đuôi Nguyễn Điềm – Vương Nhị Đản.
“Cùng là nữ trí thức, xem Nguyễn Điềm có cô không? Mặt dày, cả ngày lén lút với đàn ông.”
Vương Nhị Đản nói rồi còn phun nước bọt về phía tôi.
May tôi né nhanh, nhưng buồn nôn không chịu nổi.
Tôi vung đập thẳng vào miệng hắn.
“ khốn! Anh tận mắt thấy mà đứng bôi nhọ tôi? Tôi báo trưởng thôn gọi công an cả bọn anh đấy!”
Tôi gào lên hổ dữ.
Vương Nhị Đản bị tôi đập rách môi, định giơ đánh lại thì bị tiếng quát của tôi dọa đứng khựng.
Mấy người dân cũng hoảng sợ.
Khi tôi về làng, ba tôi đã dặn trưởng thôn phải chăm sóc tôi.
Bọn họ biết rõ tôi ưu ái khác hẳn đám trí thức còn lại.
Thấy tôi có vẻ chột dạ, họ càng hoảng.
Cả đám tức chỉ vào thím Quyến Hoa, đổ tội tung tin cho bà ta.
“Nữ trí thức Hạ, không liên quan chúng tôi đâu, là thím Quyến nói, chúng tôi chỉ thôi!”
Thím Quyến Hoa cũng tỉnh táo lại.
Thực ra bà ta đâu tận mắt thấy tôi và Trần Văn Đào ở cùng nhau.
Giọng bà ta run run: “Sao lại đổ cho tôi! Tôi rõ Trần Văn Đào gọi cô trong ruộng, cô cũng đáp lại mà!”
Tôi phản bác: “Nói bậy! Tốt nhất dẫn chúng tôi ra ruộng đối chứng.”
“Không thì tôi gọi công an đưa bà đi giam!”
Thím Quyến Hoa quýnh quáng, vội dẫn chúng tôi kéo nhau đến ruộng.
Nhờ tôi quần áo của chúng, khi đứa định trốn đi thì tìm mãi không thấy.
Cả mặt mũi tái mét.
Đợi Trần Văn Đào trấn tĩnh lại, hắn buộc rơm bện vội thành cái váy đơn sơ cho mình.
Hắn vừa mặc xong thì cả đám chúng tôi đến nơi.
Ánh chiếu thẳng vào người hắn.
Thím Quyến Hoa rửa sạch tội tung tin, vui đến mức nhảy cẫng ba thước.
Bà ta hét lên: “Thấy ! Tôi đâu có nói bậy! Nó ở này!”
Tôi giận dữ bước tới, vung tát hắn bốn năm cái liền.
“ dạy! Thím Quyến nói mày gọi tên tao trong ruộng, mau giải thích xem mày ở với ai! Không thì tao báo công an mày!”
Trần Văn Đào run bần bật.
Nhưng chỉ chốc lát, không biết nghĩ ra cái , hắn tức nén giận.
Hắn bước lên, nắm áo tôi, giọng mềm nhũn: “Tiểu Thư, phải nãy em ở với anh sao? Còn cố ý quần áo anh giấu đi, để anh đứng đợi.”
“Không ngờ em gọi cả đám đến… Em đối xử với anh sao?”
Hắn cúi đầu, ra vẻ ấm ức.
này tôi nhận ra – trong cả cánh đồng chỉ có một mình hắn.
Tôi bật tìm xung quanh nhưng không thấy Nguyễn Điềm đâu.
Vương Nhị Đản lại nhảy ra mỉa mai: “Tôi nói rồi, người tư tình với hắn là cô! Còn giả bộ cái !”
Dân làng cũng đầu xôn xao, bôi nhọ tôi lần nữa.
Trần Văn Đào còn tôi bằng ánh mắt khiêu khích.
Tôi ép mình phải bình tĩnh.
Nguyễn Điềm quần áo thì không thể trốn xa .
Tôi váy rơm của Trần Văn Đào, chợt hiểu ra.
lẽ Nguyễn Điềm cũng bện váy rơm trốn?
Không đúng.
Trên đường về khu trí thức rất đông người, cô ta không thể không bị phát hiện.
Tôi sốt ruột đến phát điên.
Đúng , một cơn gió thổi đống rơm gần sào sạt.
Tôi lia qua từng đống rơm.
Có một đống bị xáo tung, rất khả nghi.
Nghĩ đến cảnh Nguyễn Điềm trần truồng chui trong , tôi nhịn không nổi bật cười.
Tôi lao tới, điên cuồng rơm ra.
Thấy , mặt Trần Văn Đào tái mét.
Hắn nhào đến giữ chặt tôi: “Cô điên rồi! Người ta vất vả gom rơm, cô không phá!”
hắn hoảng hốt, tôi chắc chắn mình đoán đúng.
“Anh sợ cái ? Sợ tôi lôi con tiện nhân kia ra hả?”
Thím Quyến Hoa và mấy dân làng cũng phấn khích.
“ lẽ… đúng là hắn tư tình với người khác, rồi đổ cho nữ trí thức Hạ?”
“Có lý lắm! hắn cuống kìa, váy rơm còn rớt mà không hay!”
Trần Văn Đào nhắc đến cái váy rơm phát hiện nó tuột .
Hắn hoảng hốt kéo lên lại.
Tôi nhân cơ hội tung chân đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn.
Trần Văn Đào gào lên thảm thiết.
Đàn ông làng đứng xem mà đồng loạt nhăn mặt ôm hạ thân.
Không còn ai cản trở tôi nữa.
Tôi tung cả đống rơm…
Nhưng lật đến tận đáy vẫn không thấy Nguyễn Điềm.
Vương Nhị Đản lại đầu sủa: “Tôi nói rồi, con đàn bà tư tình là cô, còn giả bộ!”
Tôi giận run người, đập mạnh lên đầu hắn.
“Tôi nói cho rõ nhé, Vương Cẩu Đản, giữ cái miệng sạch sẽ! Tôi, Hạ Thư, có cô độc cả đời cũng không bao giờ thèm để mắt đến mặt người dạ thú Trần Văn Đào!”
Vương Nhị Đản ôm đầu, gào lên: “Tôi là Nhị Đản, không phải Cẩu Đản! Nhớ cho kỹ!”
Tôi thở hổn hển: “Tôi mặc kệ anh là trứng gà hay trứng vịt.”
“Mau giúp tôi hết mấy đống rơm kia, tôi trả mỗi người năm hào!”
Thím Quyến Hoa xong, mắt sáng rực, xen ngay vào: “Để tôi! Tôi nhanh lắm!”
Dân làng cũng ùa đến: “Nữ trí thức Hạ, tôi chỉ cần một hào! Tôi xong còn xếp lại cho ngay ngắn luôn!”
Tôi phất : “Đống rơm nào cũng ! Trừ Vương Cẩu Đản, còn lại mỗi người năm hào!”
Vừa dứt lời, cả đám tức tản ra, ai nấy lao vào đống rơm của mình.
Trần Văn Đào thấy sợ đến nhảy dựng, muốn xông lên cản.
Nhưng kịp lại gần đã bị dân làng tát cho một cái: “Biến đi! Đừng cản kiếm tiền!”
Tôi nói “không trả tiền” mà Vương Nhị Đản vẫn tham gia rơm.
Và đúng , đống rơm hắn … lại là nơi Nguyễn Điềm trốn!
03
“A! A! A!”
Một tràng tiếng hét thảm thiết vang lên.
Nguyễn Điềm cứ thế trần truồng xuất hiện trước mặt mọi người.
Vương Nhị Đản hóa đá tại chỗ!
Tôi đẩy hắn qua một bên, giơ rọi thẳng vào người Nguyễn Điềm.
Mọi người tức bu lại xem.
“Không phải nữ trí thức Nguyễn sao!”
“Đúng là không biết xấu hổ! Rõ ràng là cô ta ở , mà Trần Văn Đào dám đổ vấy lên đầu nữ trí thức Hạ!”
Trên người Trần Văn Đào dù sao còn cái váy rơm.
Nhưng Nguyễn Điềm thì may mắn .
Cô ta co ro thành một cục, khóc đến mức hoa lê đẫm mưa.
Trần Văn Đào đau lòng muốn chết!
Hắn lao đến ôm Nguyễn Điềm, rồi quát ầm lên: “Cút hết cho tôi! Cút đi!”
Tôi tung chân đá thẳng vào miệng hắn: “ gặp ôn dịch! Ngoại tình giữa ruộng còn đủ, còn dám đổ lên đầu tôi à? người hôm nay tôi không tha!”
“Thím Quyến Hoa, phiền thím một chuyến, mời trưởng thôn đến.”
Trần Văn Đào vừa mở miệng định cản thím Quyến Hoa thì…
Bà ta đã biến !