Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

11

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng tôi gặp lại nhau theo cách .

lâu không gặp, .”

Tôi lại số bàn Lam Nhụy gửi cho tôi để chắc chắn rằng là địa điểm .

không thay đổi nhiều, khí chất vẫn sạch, điềm tĩnh dịu dàng như vậy.

Chỉ là được bọc một lớp vỏ trưởng thành, gò bó điềm tĩnh.

lâu không gặp.” Tôi ngồi xuống, đặt túi xách xuống, “Xin lỗi, không là cậu.”

“Mình là cậu.”

Tôi cầm cốc lên uống , dừng lại giữa không trung: “Gọi món xong chưa?”

“Chờ cậu tới gọi.”

Tôi nhớ năm khi chúng tôi đi ăn, gọi món đều là tôi.

Vì tôi rất rõ sở thích của cậu ấy.

Tuy nhiên, ngần ấy năm, những thứ như khẩu vị thay đổi.

, mấy năm nay cậu sống tốt không?”

“Vẫn khá tốt.”

Tôi nghĩ đến cảnh chúng ta gặp lại rất nhiều lần, oán h/ận? Thất vọng? Buồn bã?

Lúc , không cả.

Yên lặng, bình tĩnh. Như thể mặt tôi chỉ là một qua đường.

Bữa ăn chút ngượng ngùng, cậu ấy cố tìm chủ đề về cuộc sống ở ngoài, nhưng lại không nhắc đến một lời nào về Tùy Cẩm.

Đột nhiên, cậu ấy ngẩng lên tôi chằm chằm: “ , chuyện mình ra ngoài…. cậu không?”

“Ừm, mình thấy nó trên weibo của Tùy Cẩm.”

Cậu ấy rất ngạc nhiên câu trả lời .

Tôi nghĩ rằng việc theo dõi bạn gái cũ trở thành một bí mật thối nát bụng tôi.

Xét cho cùng, kiểu hành xử không hề “sáng sủa” cho lắm.

“Vậy thì cậu chuyện giữa cô ấy mình, không?”

trông chút cô đơn.

“Đều qua .”

khi chia , tôi chưa bao giờ vào weibo của Tùy Cẩm, ban tôi sợ cô ấy chia sẻ vị ngọt của tình yêu.

Mối tình chia lại quay lại nhau, dường như tôi như một “tình tiết sai lầm” xuất hiện ở giữa.

, tôi dần dần quên mất nó, đọc cũng chẳng ích .

Tôi nhấp một ngụm bảo phục vụ tới tính tiền.

, mình muốn hỏi cậu một vấn đề.” gọi tôi lại. “Cậu thật mình đi.”

Tôi cậu ấy gật .

“Cậu…. còn yêu mình không?”

Tôi sửng sốt hỏi lại: “Cậu từng yêu tôi không?”

không trả lời một cách thẳng vào vấn đề chính, uống hết côc đ/á , “Mình không thể buông bỏ cậu được.”

không là yêu.”

Cậu ấy hỏi lại, “Vậy ?”

Tôi thở dài một hơi, “Là thói quen.”

“Vậy sao?” Cậu ấy cười khổ, “Nhưng mà, mình xa cậu nhiều năm như vậy, vẫn không quen việc không cậu ở bên.”

Khoảnh khắc cậu ấy cúi xuống thể thấy nỗi đ/au ẩn chứa mắt cậu quá.

“Đều qua .”

“Thật sự… không thể quay lại sao? Rõ ràng cậu thích mình bốn năm.”

“Không .” Tôi sửa lại, “Không bốn năm, mà là bảy năm. Từ năm nhất trung học đến đại học năm tư, bảy năm.”

Cậu ấy sửng sốt, chậm rãi ngẩng , hai mắt đỏ hoe, há miệng nhưng lại không nữa.

Tôi mỉm cười : “Mình đãi cậu bữa ăn như một món quà chào mừng cậu trở về Trung Quốc. Chúc cậu thuận buồm xuôi gió trên con đường phía .”

xong tôi đứng dậy bước ra khỏi khách sạn.

cơn mơ hồ, bóng dáng rụt rè lảng tránh ngày ấy hiện ra mặt tôi, con tưởng chừng như bị cả thế giới bỏ rơi khi hết yêu.

!”

từ phía đuổi tới, “Mình đưa cậu trở về nhé?”

“Không cần, mình lái xe tới đây.” Tôi mỉm cười vẫy chào cậu ấy. Khoảng cách hơn mười mét lại như khoảng cách chúng tôi xa nhau bốn tuổi.

“Tạm biệt nhé ~ .”

Những tôi cậu ấy cũng là những tôi chính mình.

Tùy chỉnh
Danh sách chương