Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

07

Đại năm hai bắt đầu, Hứa Dực Thanh thuê một căn nhà bên ngoài.

Trước đây cậu ấy đã kể với tôi rằng có một thần túc xá họ thường ngáy rất to vào ban đêm.

Tôi thông cảm sâu sắc với điều này.

[An Nam, mình bị cảm lạnh rồi. 】

đường trở về túc xá, tôi nhận tin nhắn Hứa Dực Thanh.

đây bệ/nh cúm đang nặng dần, có người túc xá chúng tôi ho hơn nửa tháng vẫn chưa khỏi.

Tôi đã từng đến ngôi nhà mà cậu ấy thuê, nó rất trường .

Tôi đến hiệu th/uốc m/ua ít th/uốc cảm rồi mang cho cậu ấy.

Gõ một lúc lâu mới mở cửa, người cậu ấy tinh thần rất tệ, mặt đỏ bừng và yếu ớt, ho và khó thở.

Tôi không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế.

Tôi đỡ cậu ấy nằm xuống phòng , cốc ấm đưa cho cậu ấy.

Tôi không nhịn mà sờ trán cậu ấy, nóng quá!

“Cậu bị , phải đến bệ/nh ngay.”

.” Cậu uống ấm và hơi ấm lại một .

Vừa nói, tôi vừa đứng , áo khoác cho cậu ấy và đặt hàng nền tảng xe trực tuyến, tài xế đang đến , tôi giúp cậu ấy bước ra khỏi khu nhỏ và lên xe.

đến bệ/nh , tôi đăng và thanh toán phí. Bác sĩ tình trạng cậu ấy như vậy nhất định phải nhập .

Sau ổn định chỗ ngồi cho cậu ấy, y tá đo nhiệt độ cho cậu ấy.

cao 40 độ!

“Hứa Dật Thanh, cậu thêm một hồi nữa thành tên ngốc luôn rồi đó.”

Lớn như vậy rồi, lại không biết tự chăm sóc bản thân!

dáng vẻ yếu ớt cậu ấy, tôi không nói thêm nữa, trong lòng có xót thương.

“Mình về làm cho cậu đồ ăn, cậu tự một hồi đi, có việc cứ điện thoại cho mình.”

Cậu ấy ngước tôi.

sự tưởng tượng sai lầm tôi sao?

Tôi có thể đọc sự không nỡ trong mắt cậu ấy.

Tôi nhịn không khỏi nói thêm: “Rất nhanh sẽ quay lại ngay.”

Cậu ấy gật đầu, nhẹ nhàng nói “ừm” một tiếng rồi yếu ớt nhắm mắt lại.

Tôi đi siêu thị m/ua vài thứ đơn giản rồi về chỗ cậu ấy nấu cháo rau thịt nạc cho cậu ấy.

Từ đó giờ nhà cậu ấy không bật lửa, nhà cũng chẳng có . Ngay nồi, hộp cơm cách nhiệt cũng do tôi m/ua.

Đến bệ/nh , tôi chỉ lại lọ truyền dịch cuối cùng. Tôi sờ trán cậu ấy cơn như đã hết.

Cậu ấy mở mắt, tôi rồi lại ho.

“Tỉnh rồi à? Tỉnh ăn đi.”

Nói rồi đỡ cậu ấy và đưa cháo cho cậu ấy.

ống truyền dịch trong cậu ấy vướng víu, tôi cầm cháo nói: “Tôi cầm đi.”

Cậu ấy đứng và đưa phải ra với dáng vẻ r/un r/ẩy.

“Bỏ đi, vẫn mình đút cho cậu ăn cho nhanh đi.”

Tôi gi/ật chiếc thìa từ cậu ấy, để cậu ấy dựa vào đầu giường rồi đút cho cậu ấy ăn từng thìa một.

Ăn xong đỡ cậu ấy nằm xuống rồi nói: “Cậu đi, truyền dịch xong mình sẽ y tá.”

Cậu ấy tôi một cái rồi nói: “Cậu đừng đi.”

Thật không ngờ cậu ấy lại hành động như một đứa trẻ bị bệ/nh, tôi có nhịn không nổi.

“Mình không đi.”

Tôi dựa vào mép giường một đêm, lúc tỉnh có một chiếc chăn nhỏ đắp lưng.

Tôi ngồi cậu ấy đang say, đặt tôi.

Tôi nhẹ nhàng gỡ cậu ấy ra.

Cậu ấy từ từ mở mắt ra, vẻ mặt đang ngái .

“Mình đi m/ua đồ ăn sáng rồi quay lại.”

“Mình muốn ăn bánh bao hấp.”

Tôi rót cho cậu ấy cốc , biết đòi hỏi yêu cầu, trông cũng đã khá hơn nhiều.

, cậu ngoan ngoãn nằm yên đi.”

Buổi trưa, bác sĩ đến kiểm tra phòng bệ/nh: “Người trẻ đúng phục hồi nhanh thật đó, chiều hôm nay làm thủ tục xuất đi.”

Về đến nơi , tôi mở cửa sổ cho thông thoáng, thay trong bình đựng , cậu ấy uống th/uốc do bệ/nh kê đơn.

Tôi đồng hồ: “Mình phải quay lại trường rồi.”

“An Nam, chìa khóa dự phòng.”

Tôi liếc chùm chìa khóa cậu ấy, cầm và cất vào túi.

“Vậy mình đi đây. Cậu tự chăm sóc bản thân nhé. nào đói đồ ăn ship tới. Nhớ ăn đồ nhẹ để dễ tiêu hóa nhá.”

“Ừm.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương