Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh họ kéo mạnh cậu cả đang định đi. “Bố, hình nhân giấy e không đủ uy lực.”
Cậu cả cau mày: “Vậy sao? Chẳng lẽ đốt người xuống à?”
Anh họ cười nham hiểm: “Đúng, không chỉ đốt người xuống, mà sắp xếp một người ngoan ngoãn, lời.”
Đôi lạnh lẽo của anh vô thức nhìn về phía tôi.
8
Nửa đêm, cậu cả tìm tôi. Ông mang cả một thùng vàng mã đặt trước mẹ tôi. “Em gái, bọn anh đều đã đốt vàng mã cho mẹ , em cũng đi đốt một ít đi. Dù sao cũng anh em, anh không thể trơ nhìn em sa cơ thất thế.”
Mẹ tôi quay đầu nhìn tôi. Cậu cả không vui : “Em nhìn con bé gì? Anh bảo em đi đốt vàng mã thì em cứ đi đi.”
Mẹ tôi từ nhỏ đã sợ cậu cả. ông quát một , cơ thể vô thức run rẩy. “A… Anh cả, vậy ngày mai em đi.”
Cậu cả sốt ruột thúc giục. “Đi ngay bây giờ, đợi gì ngày mai!”
Mẹ tôi kinh ngạc mở to . “Anh cả, đã rạng sáng , bây giờ đi ạ?”
Cậu cả sốt ruột kéo áo mẹ tôi, gọi bà ngoài. “Mau lên, mẹ đợi không được đâu.”
Mẹ tôi ép không cách nào. “Anh cả, anh đợi một chút, em dặn dò con Nhiễm Nhiễm một câu.”
Tôi đứng dậy đi bên cạnh mẹ, nắm lấy bà. “Mẹ, con cũng đi.”
Mẹ tôi cau mày: “Con đi gì, cứ ở nhà ngủ ngoan đi.”
“Mẹ, con cũng hiếu thảo với bà ngoại.”
Dì út không biết từ đâu xuất hiện, cười tủm tỉm nhìn tôi: “Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm hiếu thảo với mẹ thì cứ để nó đi chứ, thêm người thêm giúp đỡ mà!”
Mẹ tôi dường như cảm nhận được điều gì đó. Lần hiếm hoi bà lạnh , ánh băng giá quét qua anh chị em của mình. “Nhiễm Nhiễm không được đi.”
thái độ bà kiên quyết, cậu cả đứng giảng hòa. “Được , chỉ mình em gái đi thôi.”
Dì út không cam lòng lườm tôi một cái.
Mẹ tôi không cho tôi đi theo. Tôi cũng không ép buộc, ngoan ngoãn ở nhà ngủ.
………
Ngày thứ ba, tôi như thường lệ dậy sớm nhất, đun nước chuẩn bữa sáng cho cả nhà.
Ngoài cửa, vang lên gõ cửa .
Tôi mở cửa. Lại Má Tử, người coi .
Ông hoảng hốt xông vào trong nhà: “Chết người ! Nhà cô có người ch ế t ở mộ ! Sáng sớm đã ch ế t ngay trên mộ, đ ầ u không nữa!”
9
“Cái gì?”
Đằng sau tôi vang lên một kêu kinh ngạc. Tôi quay đầu nhìn lại, cậu cả đang đứng sau lưng tôi, mày hoảng hốt.
Lại Má Tử nhìn cậu cả, như được chỗ dựa, liền nhào tới: “Trương lão ca, anh mau đi xem đi, xảy chuyện , nhà anh…”
Chưa đợi Lại Má Tử hết, cậu cả đã bịt miệng ông : “Tôi biết , đi ngay đây!”
Tôi đi theo, nhưng cậu cả ngăn lại: “Con nít con nôi đi gì, cứ ở nhà đi.”
Cậu hai và dì út tin cũng chạy , cả hai nhà đều đi theo cậu cả. người hăng hái như vậy, cậu cả không tiện từ chối, đành dẫn người cùng đi.
Vừa gần khu mộ, một mùi m á u tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Ngẩng đầu nhìn lên, giữa khu mộ có một người đang quỳ.
người vô thức dừng bước.
Cậu hai hỏi tôi: “Nhiễm Nhiễm, mẹ con đâu? Sao không người?”
Tôi cau mày, vừa định mở miệng, cả nhanh hơn một bước: “Nhiễm Nhiễm, lẽ nào người trên mộ đó mẹ con? Bà ấy bà ngoại báo mộng cho người mà không báo mộng cho con, nên chạy mộ loạn, bà ngoại phù hộ con sao?”
Anh họ vừa mới gây sự với tôi, trong lòng vẫn hận tôi. cả vậy, liền hăng hái lên : “Vậy lại có thêm một người thân ở dưới đó sao? Nhớ bảo mẹ cô hầu hạ bà nội cho tốt, báo mộng cho tôi nhiều vào, tôi cũng sẽ chăm sóc cô thật tốt.”
Tôi tức giận trừng . “Mẹ anh mới ch ế t ấy!”
Cậu cả đưa vỗ vỗ vai tôi. “Nhiễm Nhiễm, nếu mẹ con có chuyện gì không hay, con đừng quá đau lòng.”
Tôi lạnh lùng liếc nhìn người. Tôi nhận rằng dù vẻ họ nghiêm trọng, nhưng trong lại ẩn chứa sự phấn khích không thể che giấu. Một lũ quỷ đội lốt người.
Trong im lặng, dì út khóc nấc lên: “Chị, có chị không? Sao chị lại đi gấp thế…”
!
“Em út, em khóc ai thế?”
vang lên từ phía sau khiến người sợ tái . Quay người nhìn lại, mẹ tôi đang đứng cách đó không xa.
cả hoảng hốt kêu lên: “Ban ngày ban mà gặp ma sao?”
Bên cạnh mẹ tôi có ông trưởng cũ, trưởng đời trước của tôi. Trong , ông ấy có vai vế cao, uy tín , cậu cả và cậu hai nhìn ông ấy đều cung kính gọi một chú ba.
lời của cả, ông ấy cầm túi đựng t.h.u.ố.c lá đánh vào mu bàn cả. “ linh tinh gì đấy? Em gái bà không biết sao lại ngã xuống cái hố ở sau núi tối qua. Sáng nay được người phát hiện, liền đưa về nhà tôi. Tôi vốn định đưa cô ấy về, giữa đường chuyện ở khu mộ, nên tôi lại đây.”
Tôi lao , ôm chặt lấy mẹ tôi. “Mẹ, mẹ không sao chứ? Có thương ở đâu không?”
Giọng mẹ tôi có vẻ yếu ớt. “Không sao, yên tâm đi, chỉ trầy da ở thôi.”