Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Tôi sững sờ không nói nên lời.

Không thể tin nổi câu đó phát ra từ miệng một cô gần bằng tuổi tôi.

Chưa gả nhà mà tính toán chuyện tài sản là của em tôi và cô ta?

Tôi cười nhạt:

“Em à, từ bây giờ mà em còn đặt chân được cửa nhà thì coi như là do tôi bất tài. mà em thật gả được nhà tôi, tôi nhận thua.”

Nhìn mặt cô ta đỏ bừng vì tức, tôi lướt mắt qua một :

“Còn không đi? Định để tôi gọi bảo vệ à?”

“Đi thì đi!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi. “Tôi chờ xem em chị cầu xin tôi quay lại nào. Trần Niệm, cứ chờ đấy!”

Rầm một tiếng, tôi đóng sập cửa lại.

Càng nghĩ càng bực, tôi mở group chat gia đình ra — nhóm chỉ có ba mẹ tôi, tôi và Trần Mặc — rồi tường thuật lại toàn bộ việc, gửi thẳng .

Ngay lập tức, mẹ tôi nhảy :

【Trần Mặc có bạn rồi á? Từ giờ ? chưa giờ thằng nhóc đó nhắc ?】

Ba tôi thì bắt được trọng điểm ngay:

đứa nó sống chung rồi à? Nó có dám đảm bảo tương lai với người ta mà dọn về ở chung chưa?】

【Yêu đương thì bố mẹ không cản, nó nói gì chưa? bố mà bị gọi là người ngoài? Bố thấy bé kia mới là người chẳng liên quan gì nhà mình ấy!】

Ba tôi kết luận luôn, giọng cứng rắn không chừa đường lùi:

【Yêu thì cứ yêu, bố mẹ không can thiệp. nếu còn muốn qua lại với cô ta, thì dọn đồ ra ngoài mà ở. Từ giờ nhà là của chị một mình, tự xử lý cho khéo!】

6

nhóm toàn thấy ba mẹ tôi phản pháo, Trần Mặc lại chẳng tiếng. Tôi gọi điện cũng không bắt máy.

Lúc đó hơn mười giờ đêm.

Theo thường lệ, giờ em tôi tan làm về rồi. nay lại mãi chưa thấy bóng dáng.

Trời thu mưa suốt, bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, mưa xối xả chưa dứt.

Gió lạnh lùa từ ô cửa sổ chưa đóng, khiến tôi rùng mình một .

bỗng thấy hơi hối hận, không biết chuyện có nên nói riêng với Trần Mặc thôi không, có phải tôi làm quá khi kéo ba mẹ ?

Đang suy nghĩ thì đột nhiên tiếng nhập mật khẩu vang từ cửa chính.

Tôi quay đầu nhìn — Trần Mặc về.

Người ướt sũng vì không mang ô.

Tôi tiện tay rút vài tờ khăn giấy rồi đứng dậy đi trước mặt em:

nay em đi đâu vậy? Gọi điện cũng không .”

Trần Mặc không trả lời, tôi đoán chắc cậu ấy đọc được mấy tin nhắn nhóm.

Ba mẹ mắng cậu ấy suốt từ chiều tới giờ, chắc cũng khó chịu lắm.

Tôi cẩn thận lau tóc cho em, đang nghĩ nên mở lời an ủi nào thì…

Trần Mặc bỗng né đầu đi, ngẩng nhìn tôi, mắt đầy trách móc:

“Chị nhất định phải đối xử với Linh Linh như vậy ?”

Tôi sững người.

Cậu ấy lại nói tiếp:

“Cho dù chị không muốn cô ấy ở lại, thì cũng đâu cần chọn đúng mưa gió như để đuổi đi?”

Thật mà nói, tôi không ngờ có một đứa em mà từ nhỏ tôi chưa từng cãi nhau, lại vì một cô bạn mà to tiếng với tôi.

Tôi tức bật cười:

“Cô ta nói với chị nhiêu câu chướng tai như , em bị mù không thấy à? Rõ ràng là cô ta không biết thân biết phận, giờ lại thành lỗi của chị? Đây là nhà của chị, chị muốn đuổi một người ngoài đi, còn phải xem đẹp trời à?”

“Nhà là của chị, chẳng lẽ không phải cũng là của em ? Em không có quyền sử dụng à?” – Trần Mặc lớn tiếng phản bác, giọng lộ rõ kích động.

“Em biết chị không ưa Linh Linh, vì chị khinh thường nhà cô ấy ở quê. nhà mình cũng đâu có giàu sang gì, có gì để mà kiêu ngạo? Chị cần gì phải sỉ nhục người ta vậy? Chị có biết nay cô ấy sốt mà vẫn khóc không? Nhà người ta không bằng nhà mình, cũng là được ba mẹ nâng niu, có giờ phải chịu uất ức như vậy chưa!”

Nói xong, cậu ấy hất tay tôi ra:

“Em chỉ về lấy ít đồ cá nhân. Linh Linh đang đợi em ở khách sạn.”

7

giờ tôi nói tôi khinh thường Hứa Linh Linh vì cô ta ở quê?

Tôi có tìm hiểu qua hoàn cảnh gia đình cô ta, lý do tôi phản đối mối quan hệ không phải vì xuất thân.

Mà là vì cô ta tự cho mình quyền sở hữu mọi thứ nhà ba mẹ cho tôi và em , vì cô ta ở ké mà còn dám mắng tôi không có “giới hạn”, vì nhân cách cô ta có vấn đề!

trận cãi nhau đó, tôi và Trần Mặc không nói chuyện suốt . Cậu ấy cũng không về nhà.

Cho vài , tôi đi ăn một mình thì tình cờ gặp lại Trần Mặc và Hứa Linh Linh.

Vừa thấy tôi bước , Hứa Linh Linh lập tức né ánh mắt, còn cố tình quay sang nũng nịu với Trần Mặc, đòi ăn miếng sườn trên đĩa của cậu ấy.

Trần Mặc thì ngược lại, trông hơi chột dạ. Vừa thấy tôi, cậu ấy vội vàng đứng dậy, giọng lấy :

“Chị, chị muốn ăn gì để em đi cho?”

Tôi không trả lời.

Trần Mặc vẫn không bỏ cuộc, mặt dày cười:

“Chị đừng giận nữa mà. đó em nói hơi quá. Giờ chị muốn ăn gì cứ nói, em , coi như em xin lỗi có được không?”

Tôi vẫn im lặng. Đúng lúc đó điện thoại tôi đổ chuông — là ba gọi.

Tôi quay người bước qua một bên để máy.

Vừa nhấn chưa được mấy giây thì giọng khó chịu của Hứa Linh Linh vang từ phía :

lại đi cơm cho chị ta? Chị ta không có tiền à mà cứ thích ăn bám ?”

“Có mỗi bữa cơm thôi mà. sinh nhật em, chị tặng cho em một đôi giày còn bằng tháng tiền cơm của rồi đấy.”

Trần Mặc vừa nói vừa rút thẻ -tin ra.

“Không được đi!” – Hứa Linh Linh kéo cậu ấy lại, gần như gây .

“Không phải chuyện tiền bạc, mà là cô ta không phải tàn tật gì, lại sai khiến ? Với lại, giọng ngọt xớt vừa nãy của hả? Em thật chịu hết nổi rồi. người lớn tướng rồi mà nói chuyện với nhau kiểu đó còn ra thể thống gì? Cô ta không biết giữ khoảng cách à?”

“Em à, thôi đừng làm ầm nữa. Chị ruột , cho chị ấy hộp cơm thì có gì là sai?”

Quán ăn khá ồn ào, tôi chỉ loáng thoáng vài câu.

Không lâu , Hứa Linh Linh vùng vằng bỏ đi.

“Linh Linh—” Trần Mặc hoảng hốt đứng , quay sang nói với tôi:

“Chị à, Linh Linh vẫn chưa khỏi hẳn, em phải đưa cô ấy đi tiêm thuốc. nay không cơm cho chị được rồi. Cầm lấy thẻ ăn của em mà ăn tùy thích nhé.”

Nói xong, cậu ấy nhét vội thẻ tay tôi rồi hốt hoảng đuổi theo bóng dáng Linh Linh.

8

thật chứng minh Hứa Linh Linh quả thật “cao tay”, hoặc cũng có thể do Trần Mặc lần đầu biết yêu, cộng thêm tính cách dễ mềm nên bị cô ta nắm bàn tay.

khi bị tôi đuổi khỏi nhà, Trần Mặc cũng theo cô ta dọn ra ngoài ở.

người thuê một hộ cùng khu chung cư, mà không biết có phải cố tình không, lại còn thuê đúng cùng tòa nhà.

Thỉnh thoảng tôi đi thang máy vẫn chạm mặt cô ta.

Mỗi lần như vậy, Hứa Linh Linh đều cười tươi roi rói như thể rất đắc ý với chiến tích “lôi kéo” được em tôi ra khỏi nhà:

“Trần Niệm, bị chính em ruột không đứng về phía mình, cảm giác nào? Trần Mặc vì tôi mà chấp nhận dọn ra khỏi nhà đó, chị chắc tức lắm nhỉ? À đúng rồi, tiền thuê nhà bọn tôi đang ở là do em chị chi hết đó. Nó còn bán luôn đôi giày chị tặng để đủ tiền đóng. Chị không giận đấy chứ?”

Tôi cười lạnh:

“Giận chứ, tôi giận không đuổi người sớm hơn. Sống một mình vui nào, chắc cô không tưởng tượng nổi đâu.”

Mặt Hứa Linh Linh tối sầm lại:

“Chị đúng là không biết xấu hổ. nhà đó rõ ràng là ba chị cho em chị! Đừng nói gì mà nhà không trọng nam khinh nữ. Tôi sống từng tuổi rồi mà chưa thấy nhà nào không trọng nam khinh nữ . Chị chỉ là ăn ké hào quang của em mình thôi. Nếu tôi không nhường chị, chị nghĩ chị có cơ hội yên ổn ở đó à?”

Trời đất.

Cô ta lại dám nói nhà của gia đình tôi là cô ta nhường cho tôi ở?

Cô ta còn tự thấy mình cao thượng nữa chắc?

Tùy chỉnh
Danh sách chương