Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Người ta khai quật ra một ngôi mộ nghìn năm ở dưới hầm nhà tôi.

Từ đó, mỗi đêm tôi đều mơ thấy một công tử mặc gấm, hành vi phóng túng.

Hắn ép tôi vào góc tường, hôn sâu đầy tình cảm.

Mà tôi thì chỉ ỷ vào việc đây chỉ là mơ nên đêm nào cũng trêu chọc hắn.

đến một buổi , cậu con trai chặn tôi ở hành lang trường học, nghiến răng nói: “Tối nay không phép tùy tiện sờ loạn.”

01

Tôi lại mơ thấy người đàn ông xa lạ kia.

Hắn từ ngôi mộ ra, khoác gấm thời xưa, ép tôi vào góc tường.

Tôi không nhìn rõ mặt hắn nhưng có cảm nhận rõ những ngón tay đang luồn vào tóc .

Đầu ngón tay khẽ vuốt ve, hắn cúi xuống hôn tôi.

“Cuối cùng nàng cũng đến.”

Tôi cố ngẩng đầu nhìn, lại va phải đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.

……

Hai ngày , công nhân thi công dưới lầu, họ phát hiện một ngôi mộ quy mô lớn. Trong quan tài hợp táng chỉ có một xương nam giới cùng một y phục vàng ngọc khâu.

Thế nhưng.

Kể từ ngày đó, mỗi tối tôi đều mơ thấy hắn.

Đêm nào cũng triền miên.

Tỉnh dậy, đôi môi tôi vẫn còn nóng hổi, giống như còn giữ lại nhiệt độ của hắn.

02

sớm, tỉnh dậy từ trong giấc mơ, tôi ngồi xổm cổng khu bên cạnh.

Cầm cái bánh kẹp nóng hổi trong tay, ăn đợi.

Bóng dáng quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện.

“Cạch!”

Tôi lén rút thoại, chụp một tấm.

Cậu con trai đạp xe lướt ngang qua tôi, vô tình bị chụp đúng góc nghiêng, đường nét gương mặt rõ ràng, dáng vẻ thiếu niên gần như tràn ra khỏi màn hình.

Ôn Ôn nhất định sẽ ảnh này.

Tôi cắn miếng bánh kẹp chạy vài theo, lại len lén chụp thêm vài tấm.

Chụp cậu ta chờ đèn đỏ, một chống xuống đất.

Chụp vạt đồng phục bị gió thổi bay lên.

Chụp…… xong rồi.

Ánh mắt tôi đối diện với cậu ta qua ống kính.

Bị bắt quả tang rồi.

Cậu con trai bẻ ngang ghi-đông, dừng ngay mặt tôi, chìa tay ra.

“Đưa đây.”

Tôi xấu hổ hết mức, do dự một chút rồi thuận tay nhét cái bánh kẹp còn dở vào tay cậu ta.

Nhân cậu ta sững lại, tôi người chặn một chiếc taxi rồi chạy mất.

Xe chạy đi vài mét, tôi đầu nhìn, cậu ta vẫn đang chăm chú nhìn nửa cái bánh kẹp trong tay.

Không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.

03

“Nghe , nam thần trường – Kỷ Thời Dữ, đăng tên thật lên tường confession để tìm người, là con gái đấy!”

“Thật hay giả? Còn có cô gái nào có khiến cậu ấy động lòng sao?”

“……”

Bạn bè xung quanh tán xôn xao. Chỉ có tôi là xấu hổ đến mức tim đập loạn.

Mở tường confession trên WeChat Moments, dòng đầu tiên chính là bài đăng của Kỷ Thời Dữ.

“Tìm người.”

“Con gái, da trắng, gầy, mắt to.”

ăn bánh kẹp, chụp lén.”

Bình luận đã nổ tung.

“Hu hu hu tôi đăng ký, tôi cũng ăn bánh kẹp.”

“Chắc chỉ là bài tìm người thôi đúng không? Tuyệt đối không phải bài tỏ tình đâu!”

Mọi người đều tán, chỉ tôi là ngại ngùng.

Để trấn an bản thân, tôi mở nắp chai nước, uống một ngụm.

Nhưng nước kịp nuốt, bạn cùng mặt – Chu Lai, bất ngờ đầu nhìn tôi “Chiêu Chiêu, cô gái mà Kỷ Thời Dữ nói, hình như là cậu đấy!”

“Khụ……!”

Tôi suýt nữa thì sặc chết.

“Sao có chứ!”

Vì xấu hổ, giọng tôi bất giác cao vút, làm bạn cùng – Chu Dã, đang ngủ cũng tỉnh dậy.

Ánh mắt lướt qua tôi.

“Ồn chết đi .”

04

Tan học buổi tối, tôi lao ra khỏi lớp theo tiếng chuông.

Cuối hành lang là lớp 11A5.

Chính là lớp của Kỷ Thời Dữ.

Đi ngang cửa, tôi cố ý đi chậm lại.

đầu.

Đúng chạm mặt cậu ta ra.

Cậu ta cởi đồng phục, chỉ mặc sơ mi trắng, balo vắt hờ trên vai.

Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc, tôi đầu bỏ chạy.

Nhưng vẫn bị chặn ngay ở .

Kỷ Thời Dữ rất cao, đứng mặt tôi, gần như chắn hết lối đi.

“Đưa đây.”

Cậu ta lấy từ balo ra nửa cái bánh kẹp bọc mấy lớp túi nilon, giọng điệu nhàn nhạt: “ thoại.”

ảnh.”

Tôi mím môi: “Có không không, đảm bảo sẽ không……”

.”

Kỷ Thời Dữ vốn nổi tiếng ít nói, nhưng ánh mắt lại đầy áp lực.

Bị cậu ta nhìn đến khó chịu, tôi chỉ có ngoan ngoãn đưa thoại ra.

Tiếc thật. ảnh đẹp nhất tôi chụp cũng bị luôn.

Kỷ Thời Dữ rời đi, tôi nhìn album trống trơn, thở dài.

định đi thì bị một nam sinh đi ngang va vào vai.

tôi trượt, cả người ngã xuống .

05

Không có đau đớn như tưởng tượng.

Vì có người kéo , giật ngược tôi lại.

Chỉ là thoại lăn xuống mấy bậc .

Chu Dã buông tay, giọng khó chịu: “Mù à?”

Tôi sững ra. Ngẩng đầu mới phát hiện, hóa ra cậu ta đang mắng nam sinh dưới .

Đối phương ngẩng đầu liếc một cái, chửi: “Đồ ngu.”

Rồi bỏ đi.

Không biết chửi tôi hay chửi Chu Dã.

Chu Dã xuống mấy bậc, cúi người nhặt thoại của tôi lên.

đưa lại, ngón tay vô tình chạm màn hình, mở đúng mục ảnh đã .

Chi chít, toàn là ảnh tôi lén chụp Kỷ Thời Dữ.

Chu Dã cũng thấy rồi.

Tôi hoảng hốt giật lại thoại, định viện cớ nói tập chụp ảnh, nhưng lý do này gượng gạo quá, chẳng nói nổi.

Học sinh xuống đã ít đi nhiều.

Chu Dã đứng thấp hơn tôi một bậc, khẽ cười.

“Chụp lén cái mặt trắng trẻo đó còn không bằng chụp tôi.”

Hả?

Tôi ngẩng đầu nhìn.

Chu Dã không nói thêm, chỉ cúi xuống nhặt nửa cái bánh kẹp còn sót. Liếc một cái rồi vứt luôn vào thùng rác.

“Đi thôi, muộn thì xe buýt hết chỗ.”

cậu ta dài, xuống cực nhanh. Tôi còn kịp chớp mắt thì cậu ta đã xuống một tầng.

Thấy tôi theo, cậu ta dừng lại, có chút mất kiên nhẫn.

Tôi và Chu Dã ở cùng một khu.

Lại còn cùng .

Nhưng thực ra không thân thiết lắm. Cậu ta là học sinh chuyển trường đến hai tháng, tính tình lạnh lùng, ít nói, lên lớp thì ngủ, tan học thì đánh nhau.

Giữa tôi và cậu ta, duy nhất có một lần giao tiếp chính là tôi đẩy nhẹ vai cậu ta cậu ngủ gục trên , “Làm ơn nhường một chút, muốn ra ngoài.”

07

Cuối tuần, tôi dậy sớm đến viện.

Phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng, khó chịu vô cùng.

Tôi nắm tay Ôn Ôn, lật từng tấm ảnh Kỷ Thời Dữ trong thoại cô ấy xem.

May là cậu ta chỉ ảnh trong album, không bản sao lưu.

Ôn Ôn rất yếu.

quần nhân rộng thùng thình gần như nuốt trọn cơ , tay gầy gò chỉ cần nắm nhẹ cũng thấy sợ.

Nhưng đôi mắt cô ấy lấp lánh nhìn vào gương mặt thiếu niên trên màn hình.

Ôn Ôn thầm Kỷ Thời Dữ đã hai năm rồi. Nhưng từng dám tới nói chuyện với cậu ta.

đã gom đủ dũng khí để bày tỏ thì lại bị chẩn đoán mắc bạch cấp tính.

Một tờ giấy chẩn đoán mỏng manh đã đặt dấu chấm hết cuộc đời cô ấy.

Sợ rằng chẳng còn nhiều thời gian, Ôn Ôn mới nhờ tôi lén chụp ảnh Kỷ Thời Dữ mang đến cô ấy.

Chỉ là lén nhìn thôi.

này.”

Cô ấy thều thào, mỗi câu phải ngắt quãng để thở: “Chiêu Chiêu, này đẹp quá.”

Tôi nhìn theo hướng mắt cô ấy.

Đó là ảnh Kỷ Thời Dữ đạp xe.

Thiếu niên mặc đồng phục, đạp xe như đang lao vào ống kính, phía là bầu trời xanh thẳm.

Cả khung hình tràn đầy sức sống, đối lập hoàn toàn với tường trắng bệch phía Ôn Ôn.

Mũi tôi cay cay.

Ôn Ôn nắm chặt tay tôi: “Chiêu Chiêu, cậu nói xem, tớ còn có lại trường, lén nhìn cậu ấy một lần nữa không?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi kìm nén nghẹn ngào, an ủi: “Chỉ cần cậu hợp tác điều trị, nếu chỉ số hồi phục, lần tớ sẽ cố dẫn cậu ấy đến viện gặp cậu, không?”

!”

Đôi mắt nai mặt rực lên.

08

Buổi tối, tôi lại mơ thấy người đàn ông phóng túng trong đồ trang kia.

Hắn mặc dài xanh thẳm, cúi người nhìn tôi.

Hắn hỏi: “Chiêu Chiêu có phải đã để ý đến ta?”

Kỳ lạ, sao hắn lại biết tên tôi?

Trong mơ, mặt tôi đỏ bừng, liên tục lùi lại: “Tôi không có, không phải…”

Nhưng lại bị hắn chặn lại.

Hắn khẽ cười, cúi người, ngón tay vuốt qua vành tai tôi, nóng đến phát run.

“Nếu Chiêu Chiêu không , vậy chỗ này đỏ làm gì?”

Rõ ràng là trong mơ, mà cảm giác lại thật đến đáng sợ.

Nóng quá.

Đúng là muốn lấy mạng tôi.

Trong mơ, hắn đứng ngược , vẫn không nhìn rõ mặt.

Nhưng hơi thở nóng rực lại thực vô cùng.

Tôi cố mở to mắt, muốn nhìn rõ gương mặt hắn.

Ánh lưng hắn dần tan biến. Đường nét gương mặt cũng dần hiện rõ.

Tôi ngây ra tại chỗ.

Sao lại là cậu ta?

Tùy chỉnh
Danh sách chương