Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi được cha mẹ nuôi nhặt núi sâu.

Nhưng đây không là sự cứu rỗi, là một vực thẳm không thấy ánh sáng.

Họ nhốt tôi , gọi tôi là “trư nô”, xích cổ tôi bằng xích sắt.

có ý thức, tôi đã phục vụ họ. Tôi chuẩn bị đồ ăn gia đình, lo toan hết việc nhà, lại còn là nơi trút giận mọi cảm xúc của họ.

Cuộc sống như , tôi đã chịu đựng suốt mười lăm năm.

Đêm nay, cha nuôi lại say rượu trở . lảo đảo vào nhà, rồi đi ra, cầm một cây gậy to bằng cổ .

Tôi từng tiến phía , không khỏi bò lùi vào .

Nhưng nhanh chóng tiến lên túm tóc tôi lôi ra. Tùng gậy giáng xuống người tôi, liên tiếp, phát ra những tiếng nặng nề.

vừa đánh vừa chửi rủa.

“Mẹ kiếp! Lão tử lại thua rồi!

“Thằng Lý Đại Tráng sao đỏ thế! Ván nào thắng!

“Thằng Trương Què dám khinh lão tử! Con trai lão tử là nghiên cứu sinh! Con hắn còn chưa học hết cấp hai, hắn dám khinh lão tử!”

trút hết những bực dọc ngoài lên người tôi.

Tôi đau đớn kêu la.

Cánh cổng cạnh bị kéo ra, mẹ nuôi nhà ném ra một cái gạt tàn thuốc, ném trúng phóc vào tôi.

“Kêu cái gì kêu! Có để người ngủ không hả!”

Cha nuôi hung hăng giáng xuống một gậy, cây gậy to bằng cổ gãy làm đôi.

tôi b//ê b//ết máu, hai chân bị đánh gãy, người co rúm lại, run rẩy mặt đất.

Cha nuôi đ//ánh mệt rồi, đá tôi một cái rồi quay người bỏ đi.

Họ dám ra tàn độc với tôi như , là vì họ biết tôi sẽ không ch//ết. Dù tôi bị thương nặng đâu, ngày hôm sau tôi sẽ hồi phục như cũ. họ phát hiện ra sự thật này năm tôi năm tuổi, họ ng//ược đ//ãi tôi càng thêm không kiêng dè.

Tôi tuy không ch//ết được, nhưng tôi vẫn thấy đau

Đêm khuya, tôi nghe thấy tiếng họ nói chuyện.

Họ nói con trai Phan Diệu Tổ sắp rồi, đang bàn nhau ngày mai ra chợ mua con gà đón gió tẩy trần hắn.

Phan Diệu Tổ là con trai duy nhất của họ, hiện đang học nghiên cứu sinh ở thành phố lớn.

Hắn là niềm tự hào và chỗ dựa của họ, nhưng lại là cơn ác mộng tôi không thể nào quên.

Phan Diệu Tổ nhà vào trưa ngày hôm sau.

Hắn ăn mặc bảnh bao, kéo vali, khiến hàng xóm không ngớt lời khen ngợi.

Cha mẹ nuôi rất vui mừng, đón hắn vào nhà.

Tôi co rúm lại bóng tối của họ.

Hai chân bị gãy của tôi đã tự liền lại, cái lỗ bị đ//ập thủng còn lại một vết nông.

Phan Diệu Tổ vào nhà, hắn quay tôi một cái, khóe miệng bỗng kéo thành một nụ cười, khiến tôi như rơi xuống hầm băng.

gia đình họ vui vẻ sum vầy buổi chiều.

chập tối, mặt trời bắt lặn, Phan Diệu Tổ nhà ra, hắn bưng một bát cơm, đi thẳng , đổ cơm vào cái chậu cạnh tôi, cứ như là ăn .

Tôi liếc hắn một cái, rồi nhanh chóng bò , nằm sấp xuống đất bắt ăn cơm.

Hắn hứng thú tôi, rất kiên nhẫn chờ tôi ăn xong.

“Trư nô, mày thật kỳ diệu, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa ch//ết.”

Hắn đẩy gọng kính vàng sống mũi, với lấy ống nước nhựa cạnh, bật công tắc xịt vào người tôi.

Đợi tôi được xịt sạch sẽ, hắn mới túm lấy xích lôi tôi đi.

Phan Diệu Tổ sạch sẽ hơn bố mẹ hắn. Hắn không bao giờ chịu vào cái bẩn thỉu này.

Hắn rửa sạch tôi, rồi lôi ra ngoài ng//ược đ//ãi thôi.

Tôi bị hắn lôi ra bãi đất sau nhà. Hắn giơ xé rách quần áo của tôi.

Tôi điên cuồng giãy giụa kêu la, hắn vả tôi mấy cái tát, đánh tôi hoa mắt chóng mặt. Quần áo của tôi bị hắn xé rách, người co rúm lại thành một cục.

Hắn tôi như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Tiếng ở sau nhà làm kinh cha mẹ nuôi.

Họ đi . Mẹ nuôi ghét bỏ liếc tôi một cái, rồi hỏi Phan Diệu Tổ: “Con trai, chẳng con không thích chơi lâu rồi sao? Hôm nay sao lại…”

Phan Diệu Tổ lắc : “Con không định chơi, con thấy bẩn.

Mẹ xem, bị chúng đ//ánh bao nhiêu năm như , người không có một vết sẹo nào.

Thật kỳ diệu.”

Cha nuôi hừ lạnh một tiếng: “Con không không biết tà môn thế nào, bất tử không có gì lạ.”

Phan Diệu Tổ có kích : “Đúng , đúng , như , chắc chắn rất đáng tiền!”

Mẹ nuôi ngẩn người một : “Đáng tiền? Con định bán đi à?”

“Bán ai?”

Phan Diệu Tổ bình tĩnh lại, hắn ra hiệu cha mẹ nuôi đi theo hắn vào nhà.

Sau ba người đi rồi, tôi nhặt quần áo rách mặt đất, miễn cưỡng mặc vào người.

Vì bị xích sắt trói lại, tôi không đi được, có thể ôm chân ngồi mặt đất.

Tiếng họ nói chuyện vọng ra cửa sổ, thính giác của tôi vốn rất tốt.

Giọng mẹ nuôi the thé: “Cái gì? Con nợ 3 triệu tệ? Chúng lấy đâu ra 3 triệu tệ trả nợ con?”

Phan Diệu Tổ an ủi bà: “Không cần bố mẹ trả, con đã bàn xong với người đó rồi, cần đưa trư nô qua đó, số nợ của con sẽ được xóa sạch!”

Cha nuôi có không tin: “ đó thật sự đáng giá nhiều tiền như sao?”

Phan Diệu Tổ: “Đương nhiên! Bố mẹ còn không biết đặc biệt thế nào!

“Bây giờ, chính là bảo bối của con!”

Mẹ nuôi nghe kích : “ thì, có thể hỏi họ xin thêm tiền nữa không…

“Dù sao thì đứa như , thế giới này có lẽ có một thôi!”

Tôi hiểu rõ ý của họ. Họ muốn bán tôi đi.

***

Tùy chỉnh
Danh sách chương