Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 12

“Hoàng thượng thấy có lỗi, còn ngài thì sao?” Ta cố gắng giữ giọng điềm tĩnh để hỏi lại Cố Thế An.

Cuối cùng, ta không thể kìm nén cơn giận, c.h.ặ.t t.a.y thành đấm.

Cố Thế An tay ta, nhẹ nhàng xoa dịu, “A đang bênh vực sao?”

“Không.”

Ta lạnh lùng đáp.

Cố Thế An lại cười.

“Đây là lần thứ hai A chất vấn ta vì .”

“Vậy có phải… A đã để mắt đến đúng không?”

Nụ cười mắt Cố Thế An biến mất, đôi mắt đen láy như hố sâu vô tận, khóa ta.

lần này, hắn không còn dùng để đe dọa ta nữa.

là:

“A , nếu ngươi sinh cho ta thêm một đứa , ta sẽ không tính toán gì nữa.”

26

Lại thai?

Ta nghi ngờ cơn gió hoang dã của biên ải đã thổi cát vàng óc của Cố Thế An.

Đứa trước hắn còn không bảo vệ nổi, chẳng lẽ đứa thứ hai sẽ bảo vệ sao?

Ta kìm nén sự bực bội, ép nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: “ tước Tĩnh An sẽ không cho phép đâu, chẳng lẽ thế tử muốn vì gia chống lại sao?”

Cố Thế An đưa tay định lau nước mắt cho ta, ta xoay mặt đi, tự mình cầm khăn lau sạch.

“Nàng cứ yên , ta nhất định sẽ để đứa trẻ này chào đời an toàn.”

Chỉ mới một đêm sau lời hứa của Cố Thế An, ta đã gặp lại ma ma bên cạnh tước Tĩnh An.

Bà ta lệnh đến cảnh cáo: “Đứa tiên của thế tử chỉ có thể là do thế tử sinh ra.”

Vừa dứt lời, nha hoàn theo hộp thức ăn phía sau đã nhanh chóng ra một bát canh tránh thai đưa đến trước mặt ta.

“Thế tử tối qua không đụng đến ta.”

Ta nói thật.

Ma ma đương nhiên cho rằng ta đang nói dối, bà ta tiến nhanh đến, mặt ta, định ép canh miệng.

Bên ngoài, bóng người loáng thoáng, Cố Thế An đá mạnh lưng ma ma, “Về nói mẫu thân ta rằng, đứa tiên từ bụng ai ra, lẽ ra phải do ta, người làm cha, quyết định.”

Ma ma không ngờ Cố Thế An vẫn còn ở đây, sợ đến mức đôi chân run rẩy suýt ngã quỵ, may mắn nha hoàn đỡ kịp.

“Lão sẽ về báo lại ngay.”

Ma ma bỏ chạy không dám quay lại, sợ rằng Cố Thế An sẽ tiếp tục cho mình một cú nữa.

Cố Thế An nhìn ta ánh mắt áy náy, “Ngươi cứ yên , sẽ không còn ai đến làm phiền nữa.”

Nha hoàn đến cho ta bát thuốc bổ để chuẩn thai.

Mùi vị đắng nghét nồng nặc lan tỏa.

Cố Thế An cau mày, bảo nha hoàn mứt quả đến, ta chẳng chút biểu cảm uống cạn bát thuốc một hơi.

Hắn sững lại giây lát, ánh mắt dịu dàng hơn, “Khi đứa trẻ ra đời, ngươi sẽ không còn là thiếp thất nữa.”

Ta nhịn cười, nói: “ gia không phải là thiếp, chẳng lẽ lại có thể làm chính thất sao?”

Cố Thế An mím môi, “A , xuất thân của ngươi, làm thiếp của ta đã là may mắn lắm , đừng mơ mộng những điều viển vông.”

“Đúng vậy, gia là một kỹ nữ có thể làm thiếp của thế tử, đã là phúc đức tổ tiên , sao có thể mơ tưởng đến vị trí thế tử xa vời kia ?” Ta tỏ ra chân thành cảm thán.

Cố Thế An trầm giọng: “A !”

Ta mỉm cười, tay Cố Thế An, “Gia cứ yên , chỉ nói đùa thôi. làm thiếp của ngài là phúc đức bao đời của , đã rất mãn nguyện .”

Thế chưa đầy ba ngày sau, tin tức Cố Thế An Thẩm thị động phòng đã đến tai ta.

27

Cố Thế An đến giải thích ta, ta đóng cửa phòng lại, vừa ném đồ vừa giả vờ khóc: “Không nghe, không nghe! Ta không muốn nghe! Dù thế nào, ngài cũng đã động phòng thế tử , đứa tiên chắc chắn sẽ từ bụng thế tử ra thôi!”

Ta cứ như đứa trẻ không đòi kẹo làm loạn.

Cố Thế An bất lực, “A , ta cũng không ngờ mẫu thân sẽ bỏ thuốc.”

“Ngài đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngài nữa!”

Ta cầm tách trà, ném thẳng bóng dáng hắn in trên cửa.

Cố Thế An đứng yên nghe những tiếng động đầy thương phòng, im lặng một hồi lâu, nói: “Ta sẽ cho ngươi một lời giải thích.”

Sau khi hắn rời đi, Tiểu Hạnh dọn dẹp phòng, thì thầm bên tai ta: “Thật ra tỷ tỷ không hề để đến chuyện thế tử thế tử động phòng.”

Đúng vậy, không để .

Cố Thế An thì để đến ta.

Đó chính là điểm yếu của hắn.

Chỉ cần ta , ta sẽ có thể trả thù cho đôi chân đã gãy của hắn.

28

Mẹ họ cãi nhau kịch liệt, khiến tước Tĩnh An tức đến ngã bệnh, không thể ngồi dậy nổi.

Bên ngoài đều đồn rằng Cố thế tử đã một kỹ nữ mê hoặc, đến mức phát điên.

Người ta còn nói kỹ nữ này là yêu quái thai, cần phải thiêu sống nàng ta.

Bọn họ lôi ta ra khỏi căn nhà, trói lại đặt ta lên đống lửa.

Tiểu Hạnh khóc nức nở đám đông: “Ta sẽ đi tìm thế tử ngay!”

Nếu Cố Thế An có thể ngăn cản, những lời đồn đã không lan rộng đến vậy, sẽ chẳng có ai xông nhà.

Bản thân hắn cũng sẽ không nhốt phủ để chịu “điều trị.”

Rõ ràng, tất cả đều là ý của tướcTĩnh An.

Tuy nhiên, Cố Thế An vẫn đến.

Hắn cưỡi ngựa lao đám đông, đẩy đổ đống lửa, cắt đứt dây trói trên người ta, bế ta lên lưng ngựa.

Cả người hắn nồng nặc mùi rượu, y phục xộc xệch, hắn chẳng màng điều gì, phóng thẳng ra khỏi thành, trông chẳng khác gì một kẻ điên thật sự.

Khi gần đến cổng thành, hắn binh lính chặn lại.

Người của phủ nhanh chóng kéo đến, vây chúng ta.

“Kẻ nghiệt ngã!”

tước Tĩnh An gầm lên, lập tức có người kéo Cố Thế An xuống ngựa, khóa hắn lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương