Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
06
đầu lĩnh sơn tặc mắt sáng rỡ, vòng quanh ta quan sát kỹ càng một hồi:
“Quả là có vài phần giống, đúng là có mấy phần giống !”
Ta nháy mắt hắn: “ sự oai phong thế sao?”
sơn tặc cười ha hả: “Tất nhiên rồi!”
Ta mềm mại như không dựa vào lòng hắn: “Vậy thiếp đây, nguyện nữ của Uy Vũ Đại tướng quân.”
Hắn lập tức buông chén rượu, để mặc ta quấn đai lưng dẫn hắn phía giường.
Ta hắn ném xuống giường, sơn tặc vội vàng cởi quần.
Ta khẽ bật cười, hắn vẫn hiểu gì.
Ta nhẹ nhàng vuốt đầu hắn: “Thiếp từng gặp ngài rồi.”
Hắn sốt ruột cào rách y phục người ta.
“Gặp ở đâu? Sao ta nhớ ra?”
Ta lộ ra khuôn mặt của mình, theo nụ cười càng lúc càng sâu, từng mảng thịt thối rữa mặt ta rơi lả tả xuống.
Ta xõa tóc, cúi sát tai hắn thổi một hơi:
“Sao nào? Nhớ ra ?”
Hắn bắt đầu gào thét hoảng loạn.
Ta bịt miệng hắn lại, khẽ huýt một tiếng sáo.
Trong vòng mười dặm, quỷ hồn hiện nguyên hình trong căn phòng, phần lớn đều là những người từng hắn hại chết.
Lũ quỷ vây hắn, từng ngụm từng ngụm xé nát m.á.u thịt của hắn.
Hắn gào khóc van xin ta tha mạng.
Ta che miệng cười khanh khách: “Ta tha cho ngươi, khi xưa ngươi có từng buông tha cho ta?”
Cửa đá văng, đám người ngoài động lạ, cầm đao xông vào.
đầu lĩnh trừng lớn hai mắt, như thấy được hy vọng sống.
Ta tung mái tóc dài quấn cổ bọn chúng, rồi từ từ siết chặt.
Tiếng gãy răng rắc vang giữa tiếng gào thét, khiến ta vui phát run.
Chỉ tiếc ăn một mình không được bao lâu, rất nhanh chỉ còn lại một khô, miệng còn há to như dọa vỡ mật.
Một trận gió thổi , liền đổ sụp.
Ta thở dài, móc nát đôi tròng mắt hắn:
“Ngươi đúng là khác gì một con chó.”
07
Trước khi hồi cung, ta ghé ngôi mộ cũ núi.
cạnh mộ dựng sơ sài một căn chòi tranh, trong chòi có một lão bà mù.
người bà ta mặc cát phục phai màu, hông treo một thanh đao từng dùng nơi sa trường.
Thanh đao ấy gãy đôi, rỉ sét loang lổ.
Lão bà tiếng chân ta, liền cảnh giác mò cây trâm vũ khí.
Ta không nói một lời, chỉ đốt một nắm giấy tiền trước mộ, sau đó xoay người rời .
Giữa đường núi âm u, văng vẳng vang tiếng khóc ngắt quãng.
[ – .]
Khi còn sống, ta từng như nước lửa bà ấy.
Bà mắng ta là tiện không biết xấu hổ, còn thuê người hắt phân trước viện nơi ta ở trọ.
Ta thì ôm đứa con trai mà bà ta hãnh diện nhất, hôn một cái sâu trước mặt bà.
Sau này bà mất con độc nhất, ta thành quả phụ.
Đấu đá mấy năm, cuối cùng đều thành bùn lầy cho kẻ khác giẫm đạp.
Khi ta trở hành viện của hoàng gia, trong sân có hai người đứng đó.
Giọng của nam kia, dù ta có thành quỷ quên:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Liên cứ yên tâm, những thứ này ta đem hết cho nàng…”
Hừ, ta còn tưởng giang sơn rộng lớn thiếu kẻ tài.
Ai ngờ vòng vòng lại, cuối cùng vẫn gặp súc sinh này.
Năm ấy hoa nở rộ, ta mang theo bao mong đợi, chờ đợi người trở mình.
Đáng tiếc… đáng tiếc!
Máu và nước mắt không tự chủ mà tuôn rơi.
Đinh b.ắ.n thẳng vào yết hầu hắn, nhưng lại nứt vỡ từng tấc một, khiến ta phun ra một ngụm m.á.u lớn.
Ta từng Thành Hoàng nãi nãi nói , đời người đều có số mệnh an bài.
Dù trước kia chỉ là kẻ ăn xin, nếu mang chân long chi khí, có ngồi được ngai vàng.
Nếu quỷ thần can thiệp của hoàng, phải đọa vào A Tỳ địa ngục.
A Tỳ địa ngục ta nào có sợ, nhưng trước khi xuống đó, ta nhất định phải kéo hắn theo.
May thay, hắn chỉ mang giả long chi khí.
Giả long cách chân long chỉ một bước, chỉ cần thời cơ chín muồi, hắn liền có hoàng đế.
thú vị.
Chỉ hắn ư?
Nén giận dữ cuồn cuộn trong lòng, ta nhe răng cười hỏi:
“Ngươi định mang đâu? Nói cho bản công chúa xem nào?”
08
Bầu không khí hòa thuận trong phòng chợt khựng lại trong giây lát.
Nam Cung Vấn Thiên nhíu mày: “Lại chạy nơi hoang dã nào, giờ mới ? Khiến Liên lo lắng suốt một hồi.”
“ nàng ấy thương, ngươi chịu hai mươi roi thay, coi như bỏ .”
“Để tạ tội Liên , ngươi phải giao hết của hồi môn cho nàng. Bằng không, bổn thế tử không cưới ngươi.”
Cái nữ bạch liên kia, phải chính là vị quý nữ mặt dài mấy hôm trước đó sao?
Cánh tay bó chặt cứng như khúc gỗ mà vẫn chịu yên thân.
Bạch Liên nhìn giá y thêu phượng treo giá áo, trong mắt lóe một tia sáng.
“Đẹp quá,” bàn tay thon thả vuốt lớp thêu, khi quay sang nhìn ta thì lại co rụt người lại: “Liên từng mặc y phục đẹp như vậy… công chúa nương nương không lại nổi giận đấy chứ?”
Trong phòng im lặng mức có thấy tiếng kim rơi, rất lâu không ai tiếng.
Bạch Liên khẽ nhíu mày, nước mắt theo gió rơi xuống từng giọt.
Nam Cung Vấn Thiên đau lòng ôm nàng, trừng mắt giận dữ nhìn ta:
“Quán Đường, hôm nay bổn thế tử đây là để bàn hôn sự giữa chúng ta. Ta cho phép ngươi gả cho ta, nhưng Liên là chính thê, còn ngươi… chỉ có thiếp.”
Ta bật cười lạnh một tiếng.