Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố lão phu nhân nở nụ cười, nắm tay Như Ý mà vuốt ve:
“Thật là đứa con hiếu thuận!”
Bà ấy tham tiền, là chuyện ta bước chân vào Cố phủ mới biết.
Những năm qua, ta âm thầm bỏ không ít bạc dưỡng bà ta thành quen, nên mảnh thêu kia chẳng lọt vào mắt. Có điều bà biết làm trò trước mặt thiên hạ.
Năm đó, khi ta và Cố Minh Thành cãi nhau vì chuyện nạp thiếp, chính bà là người khuyên giải ta:
“Ta biết con hiếu thuận, chịu nhiều ủy khuất rồi.”
“Nhưng nam nhân trên đời này có ai không trăng hoa? Nhà làm quan mà không có mấy tiểu thiếp thì người ta còn cười cho.”
“Ít nhất Như Ý còn ở dưới mắt con, hơn là hắn ra ngoài nuôi vợ bé.”
“Chỉ cần hắn còn quay về nhà, con vẫn có cơ hội giữ được lòng hắn.”
“Khụ khụ…”
Có lẽ ta thất thần quá lâu, sắc mặt Cố lão phu nhân thoáng khó chịu, rồi lại trở về bình thường:
“Nhược Phương chuẩn bị lễ vật gì cho mẫu thân vậy?”
Cố Minh Thành ra vẻ hào sảng: “Mau mang ra cho mẫu thân xem đi!”
Ta mỉm cười, thi lễ lui một bước, vỗ tay ba cái.
Tức thì, bốn gã đại hán khiêng lên bốn rương gỗ to tướng.
Cố Minh Thành tròn mắt kinh ngạc, không ngờ ta lại chuẩn bị lễ vật “hậu hĩnh” đến thế.
Như Ý bên cạnh thì siết chặt khăn tay, vẻ như bị cướp mất hào quang.
Nhưng nàng không biết, đây chỉ là khúc dạo đầu của một cơn bão.
“Đem ra mở đi, để mẫu thân ta xem có gì quý báu nào!” – bà ta cười tít mắt, không màng khách khứa xung quanh, bước nhanh đến mở rương.
“Cái… cái này là gì?”
Bà ta nghi hoặc nhìn ta. Cố Minh Thành cũng tiến lại. Trong bốn rương, đều là sổ sách bọc bìa xanh, dày cộp.
“Đại nương tử, đây là… có ý gì?”
Ta tiện tay rút một quyển, mở ra đọc lớn:
“Mồng mười tháng hai, một đôi trâm ngọc bích, dùng cho trang sức của Di nương Như Ý.”
“Mồng ba tháng ba, một hộp tuyết liên Thiên Sơn, cho Di nương Như Ý dùng trị suyễn.”
“Mồng mười tháng tư, ba tấm gấm Tứ Xuyên thêu chỉ vàng, dùng cho Di nương Như Ý may y phục.”
“Còn có…”
“Đủ rồi!” – Cố Minh Thành mặt trắng bệch –
“Hôm nay là sinh thần mẫu thân ta, nàng đem mấy chuyện cũ này ra làm gì?!”
“Phu quân, thiếp nào có ý gì?” – Ta chắp tay dịu dàng.
“Chỉ là mấy hôm nay kiểm lại của hồi môn, phát hiện hơn phân nửa của hồi môn từ nhà mẹ đẻ đã không cánh mà bay. Ta hỏi quản sự, hóa ra đều chuyển sang tay Di nương Như Ý.”
“Hôm nay có mặt các tộc trưởng, không bằng tra rõ một phen, nếu quả là hiểu lầm, cũng tránh để nàng mang tiếng trộm cắp.”
“Ta không lấy trộm! Là phu quân đưa ta mà!” – Như Ý mắt đỏ hoe, níu tay áo Cố Minh Thành –
“Minh Lang, chàng phải làm chủ cho thiếp!”
Ta không ngờ, hóa ra nàng cũng để tâm tới thanh danh đến vậy.
“Câm miệng!” – Cố Minh Thành giận dữ hất tay, khiến Như Ý ngã nhào xuống đất.
Chung quanh lập tức xôn xao.
“Trời ơi, thì ra nhà Cố đại nhân toàn dựa vào của hồi môn đại nương tử mà sống!”
“Ta còn tưởng ông ta là quân tử chung tình, ai ngờ bên trong thối nát như vậy!”
“Dùng của hồi môn của chính thất mà nuôi thiếp? Đúng là không biết xấu hổ!”
“Nghe bảo tiểu thiếp này là lúc chính thất mang thai lần hai thì trèo lên giường ấy!”
“Thật sự mất hết sĩ tiết, làm nhục giới văn nhân!”
Mấy vị quan nói lớn nhất đều là người theo hầu Tĩnh Vương.
Ta dùng khăn lụa che miệng, ép ra vài giọt nước mắt.
Cố Minh Thành còn đang định phát tác thì tiếng Xuân Lan vang lên cắt ngang:
“Phu nhân! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
07
“Sao mà hốt hoảng như vậy, còn ra thể thống gì nữa?!”
Cố Minh Thành nhân cơ hội trút giận, đá mạnh vào chân Xuân Lan.
Xuân Lan ngẩng đầu nhìn ta, khẽ nháy mắt một cái. Ta liền hiểu, mọi sự đã xong xuôi.
“Đứng dậy rồi nói, đừng sợ.” – Ta làm ra vẻ lo lắng, dịu giọng trấn an nàng –
“Có chuyện gì mà khiến ngươi cuống cuồng đến thế?”
“Là… là Đại thiếu gia…”
“Đại thiếu gia thì sao?” – Cố Minh Thành chau mày –
“Nói năng ấp a ấp úng, có gì thì phun ra mau!”
“Phu nhân, người bảo nô tì đi mời Đại thiếu gia đến vấn an lão phu nhân… nhưng chưa kịp đẩy cửa, đã nghe trong phòng toàn là những lời dâm loạn, bẩn thỉu!”
“Không thể nào!” – Cố Minh Thành giận dữ đá Xuân Lan ngã dúi dụi –
“Nếu ngươi dám bôi nhọ thanh danh của Hoằng nhi, ta sẽ lập tức bán ngươi ra ngoài!”
“Có phải bôi nhọ hay không, đến nơi nhìn sẽ rõ!”
Ta đỡ Xuân Lan đứng dậy, rồi hướng toàn thể khách khứa hành lễ thật sâu:
“Kính xin chư vị làm chứng, Hoằng nhi là cốt nhục của ta, là huyết mạch của Cố thị và Vương gia, chúng ta nhất định phải làm rõ cho nó!”
Cố Minh Thành chẳng thể ngờ ta lại dám đưa sự việc ra trước mặt thiên hạ, đành theo ta dẫn đoàn người hùng hổ kéo đến viện của Cố Hoằng Dương.
Vừa đến nơi, chính tay Cố Minh Thành đá tung cửa. Một luồng mùi xạ hương nồng gắt như hoa thạch nam phả ra, khiến người ta muốn nôn mửa.