Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bùi Hằng hồi thần, hừ lạnh một tiếng: “Lễ Thượng thư uy quyền lớn quá nhỉ, lẽ nào dạy dỗ ta sao?”
Phụ thân không kiêu không hèn chắp tay: “Nếu Điện hạ có việc, có thể gửi thiếp mời chính thức đến bái phỏng, xông vào này, truyền ra ngoài sẽ bất lợi danh tiếng của ngài.”
Bùi Hằng bị nghẹn lời, sắc lúc xanh lúc trắng.
Cuối cùng, hắn ta phất tay áo rời đi, trước khi đi ném lại một câu: “Tô Vãn Nguyệt, nàng đừng hối hận!”
Đợi hắn ta đi khuất, Phụ thân thở dài một tiếng, trong hộp gỗ ở thư phòng lấy ra một nắm đưa ta: “Kỳ thực ngày đó ta đi kiểm tra thì phát hiện, trong ống rút thăm Trắc phi toàn đều là tên con… Nhưng ta và Mẫu thân con thấy con khó khăn lắm thông suốt, không con d.a.o động nữa, nên từng nói con hay…”
Ta nhận lấy , ngón tay lướt qua ba chữ “Tô Vãn Nguyệt” trên đó, sóng lưng dâng một luồng khí lạnh.
Nét chữ này ta quá quen thuộc, đã biết là do chính tay Bùi Hằng viết, thảo nào qua hắn ta lại phản ứng .
Liên hệ với những chuyện xảy ra gần đây, ta cơ bản có thể xác định, Bùi Hằng cũng trọng sinh rồi.
Nhưng vì sao… Vì sao kiếp này hắn ta lại giữ ta ở bên cạnh?
“Nguyệt Nhi… con có trách chúng ta không?” Phụ thân lo lắng gọi ta.
Ta hoàn hồn, nắm chặt quay người đi về phía lò bên cửa sổ.
“Phụ thân yên tâm, nữ nhi sẽ không phạm sai lầm ngớ ngẩn nữa.” Ta gạt nắp lò, ném toàn vào trong.
Lửa than trong lò đang cháy mạnh, trong chốc lát đã cháy cong queo đen thui.
Dùng xong bữa trưa, Mẫu thân kéo tay ta: “Vãn Nguyệt, nay con đi cùng ta đến phủ một chuyến nhé. Lục phu nhân có chút Bích Loa Xuân thượng hạng, đặc biệt gửi thiệp mời chúng ta đến thưởng thức.”
Ta sững sờ một lát, nhẹ nhàng gật : “Nữ nhi cũng hay ra ngoài thư giãn.”
Kỳ thực trong lòng ta biết rõ, nói là thưởng nhưng thực chất ta tận vị tiểu họ Lục kia mà thôi.
Tuy họ đã thay ta định ra hôn sự nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ để ta thành thân mà hề biết mũi đối phương, nên luôn ta đích thân gặp một yên lòng.
vào cửa phủ, Mẫu thân liền ăn ý cùng Lục phu nhân vào nội sảnh, để lại một mình Lục Trầm dẫn ta ra hậu viện ngắm hoa.
Ta vốn đang suy nghĩ xem phải đối phó với cuộc gặp này nào, nhưng lại sững sờ ngay khoảnh khắc ngước .
Thiếu niên trước khoác trường sam màu chàm, bên hông đeo một khối bạch ngọc bội, tuấn tú phi phàm thể bước ra trong tranh vẽ.
thấy ta, vành tai chàng lập tức đỏ bừng, luống cuống tay chân hành lễ, suýt chút nữa bị vạt áo của mình vướng ngã.
“Tô… Tô cô nương an lành.” Chàng lắp bắp mở lời, dán xuống đất không dám ta.
Ta không nhịn mím môi cười: “Tiểu không cần căng thẳng, ta đâu có ăn thịt ngài.”
Lúc này chàng ngẩng , đôi trong veo sáng ngời đến kinh ngạc, nhưng khuôn lại ửng hồng, trông cứ thể ta đã bắt nạt chàng vậy.
Ta cùng Lục Trầm trò chuyện rất lâu trong hoa viên, thi ca phú đến phong vật biên tái, ban chàng vẫn lắp bắp, nhưng khi nói đến binh pháp thao lược mà chàng sở trường, đôi chàng lại sáng sao trời.
Ta dạng chàng hớn hở, không nhịn mím môi cười.
Lúc này chàng nhận ra, đỏ bừng vành tai, nắm tay ho nhẹ một tiếng che miệng, lại khôi phục dáng vẻ câu nệ ban .
Kể ngày đó, vị tiểu họ Lục này cứ cách ba ngày lại chạy đến Tô phủ.
nay mang theo một hộp hạnh nhân tô ra lò, ngày mai bưng vài cành hoa mang sương sớm, ngày kia lại là vài món đồ vật nhỏ tinh xảo.
Rõ ràng đã đính hôn, nhưng trước ta, chàng vẫn thường xuyên lúng túng, nói mấy câu đã phải cúi sửa sang lại vạt áo vốn chẳng hề xộc xệch.
Có một , Ngân Hạnh không nhịn trêu chọc: “Tiểu đến phủ ta, bao giờ đi tay không cả.”
Chàng nghe xong câu này, bàn tay đang nâng chén khẽ run , nước văng ra làm ướt y bào, lập tức hoảng hốt đến đỏ cả vành tai: “Ta, ta là…”
Áp úng hồi lâu, cuối cùng chàng lại đặt hộp gấm trong lòng bàn, xoay người bước ra ngoài: “Ta đột nhiên nhớ ra trong doanh có việc…”
Ta mở hộp gấm, bên trong yên lặng nằm một chiếc trâm hoa lê điêu khắc bằng bạch ngọc, vô cùng tinh xảo.
Dưới chiếc trâm có đè một mảnh hoa thiếp, bên trên ngay ngắn viết: “Hoa lê trong viện của ta đã nở rồi, đẹp hơn mọi năm.”
Ta mỉm cười vuốt ve nét chữ tú lệ trên thiếp, đột nhiên cảm thấy những ngày tháng bình dị vậy lại tao nhã và đáng yêu đến .
Ngày tháng cứ trôi qua, những món đồ vật nhỏ Lục Trầm gửi đến dần dần chất đầy bàn trang điểm của ta.
Chiếc trâm bạch ngọc khắc hoa lê, con châu chấu đan bằng cỏ, hoa thiếp vẽ hình con thỏ… mỗi món đều khiến ta nhớ đến vành tai ửng hồng của chàng khi trao chúng.
đó, ta đến thương điếm lấy mấy món trang sức đặt, trên đường về đi tắt, tình cờ đi ngang qua cửa góc sân phụ của Đông Cung.
Bên trong cửa truyền ra giọng nói tức giận đến mức mất bình tĩnh của Nguyễn Lê: “Không phải ngươi nói trọng sinh này vạn vô nhất thất sao? Sao bây giờ Bùi Hằng lại toàn tâm toàn ý nghĩ đến Tô Vãn Nguyệt!”
Nghe thấy hai chữ “trọng sinh”, bước chân ta dừng lại, nhích tới gần.
Trong không khí đột nhiên vang một giọng nói quái dị:
[Cảnh báo: Độ hảo cảm của Mục tiêu công lược Bùi Hằng tiếp tục giảm, hiện tại 45%.]
[Nếu nhiệm vụ thất bại nữa, Ký chủ sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn.]