Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hằng ca nghĩ ngợi lúc, lại thở dài:
“ tỷ, lát nữa tỷ sẽ hối hận vì nói câu này đấy.”
……
Phòng ta quét dọn sạch sẽ.
Tất cả những thứ ta quý đều vẫn đặt đúng chỗ.
Hoa cỏ vườn xanh tốt, hoàn toàn không giống chỗ lâu không có người ở.
Ma ma câm hạ ta rửa mặt chải tóc, vết bầm tím nơi gối ta thì sợ đến ngây người.
Bà lo lắng dùng tay chân hiệu liên tục.
Ta theo phản xạ dùng khăn tay che gối lại, cười với bà:
“Ma ma ơi, không đau nữa đâu, chỉ hơi đáng sợ thôi.”
Ma ma mím môi, ánh đầy vẻ xót xa.
Ta cúi , khẽ vuốt vết thương trên gối.
bất giác hiện Phó Thừa Tắc quát mắng ta:
“ người thân bị ức h.i.ế.p mà vẫn dửng dưng, tổ mẫu dạy à?”
Ta quỳ trước bài vị tổ tiên Phó gia, ôm lấy chút hy vọng cuối cùng, hỏi hắn:
“Nếu bị Huyện chủ ức hiếp, Thẩm Tranh không giúp, huynh sẽ mắng nàng ấy sao?”
Phó Thừa Tắc liền nổi giận:
“ Tranh không có ai chống lưng, không giúp là điều dễ hiểu.”
Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc, người biểu ca từng nâng niu ta bảo vật, lại có thể thiên vị người khác cách trắng trợn đến .
Ta nghẹn ngào hít mũi:
“Biểu ca, trước đây huynh không …”
Phó Thừa Tắc nhíu mày, lại nói tiếp:
“Trước đây không lạnh lùng vô tình thế này, là ta nuông chiều quá rồi.”
4
Rửa mặt xong, ma ma câm giúp ta thay y phục.
Bà hiệu bằng tay: [Phu nhân đích thân sai người làm đấy, có không?]
Ta sờ lớp vải mềm mại da người trên người, gật .
Nhà ngoại ta là đại phú thương nổi danh ở Dương Châu.
Có hai trai: trưởng tử làm quan để che chở gia tộc, út tử buôn bán để giữ gốc rễ.
Tuy ta từ nhỏ đưa đến kinh thành, nhưng mỗi năm phụ thân đều sai người mang rất nhiều tiền bạc đến phủ.
Từ y phục, giày tất mới đến những vật báu hiếm có, chưa từng thiếu sót.
Nhiều khi đến cả những tiểu thư quyền quý kinh còn không mặc đẹp bằng ta.
phủ, bộ y phục mới mà Thẩm Tranh để đến chính là do người gửi đến ta.
ngựa nhỏ là quà sinh thần mà phụ thân ta tốn nhiều tiền tìm về.
Từ nhỏ đến lớn, phủ chỉ có mình ta là gái, lại ngoại tổ mẫu sủng ái vô cùng, thật nói phải nói lại, ta quả thực nuông chiều đến có phần kiêu căng.
O Mai d..o Muoi
Thẩm Tranh tới muốn cướp những thứ ta quý trọng, ta đương nhiên không cam lòng nhường nhịn.
……
Khi ta khập khiễng đến chính sảnh dùng bữa, Hằng ca và đang ngồi ngay ngắn ở bàn ăn.
Hiếm khi bọn họ ngoan ngoãn .
Cảm kỳ lạ, ta liền tiếng hỏi:
“Sao thế?”
Hằng ca nghiêm túc hiệu ta bàn.
Rồi lập tức đứng , trịnh trọng giới thiệu:
“Canh cà tím nấu sủi cảo, sườn kho gạo kê, xá xíu bắp ngô, còn có cái đùi gà kho đen sì sì than này.”
Ta giật giật khóe miệng:
“Đúng là… đặc biệt thật ha.”
ngồi xuống, vui vẻ bưng món mới :
“Đây rồi, chân giò hầm lê mới lò!”
“Hằng ca , không giành với tỷ đó nha.”
Hằng ca vội xua tay:
“Không không, đều là tỷ hết.”
Bốn người ngồi quanh bàn, đưa nhau.
không ai động đũa, liền vội giục:
“Ăn chứ! Sao ai không động đũa ?”
nuốt nước bọt, gắp Hằng ca cái đùi gà:
“Nào, Hằng ca ăn nhiều chút, học vất vả rồi.”
Hằng ca trừng .
bộ dạng ấy nó, ta không nhịn bật cười che miệng.
Ngay giây sau, lại ân cần gắp ta cái:
“ Mãn ăn .”
Nụ cười ta lập tức đông cứng lại.