Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta không muốn biện minh mãi, cũng chẳng muốn sinh rườm rà, liền nhàn nhạt đáp:
“Chàng sẽ không mắt mù tâm mù ngươi.”
Bà v.ú đã kiểm kê xong hồi môn, đang sai gia đinh chuyển ngoài.
Ta bước ngạch cửa, không màng tới sau lưng huyên náo.
Vệ Chiêu Hành tựa đã hiểu , lảo đảo chạy theo, chần chừ :
“Mẫu , thật sự muốn đi?”
Ta quay đầu, liếc Lục Phù Ân đang đứng phía sau:
“Mẫu ngươi chẳng phải vẫn đang đứng yên đó sao?”
Nó nghẹn .
Ta lên xe ngựa, không ngoái đầu.
Ta không muốn nhiều với ngoài.
Tề Kính đối với ta, xưa nay chẳng hề để tâm tuổi tác hay phận.
ta đến Thanh , từng bán đôi khuyên tai sót lại để mua giấy mực, sống nhờ bán tranh kiếm ăn.
Phu nhân của thú xem tranh của ta, khen ngợi hết mực, vượt tiếng , giữ ta lại dạy dỗ công tử tiểu thư trong .
Năm sau, nhị công tử với một bức vang danh khắp Thanh , được Tề Vương triệu kiến.
Cũng trong ngày ấy, Tề Vương gọi ta .
Lúc ấy, vết sẹo do ngã núi vẫn in hằn trên mặt, ta chỉ đành dùng khăn che mặt.
Tề Kính ngồi trên cao, phong ngọc thụ lâm phong.
Chàng xoay tròn chiếc nhẫn ngọc trên tay, nhẹ giọng :
“Ngươi học ai?”
Ta chẳng nhớ gì, đành lấp liếm:
“Tự học .”
Chàng thở dài, không gì thêm, đứng dậy, đích mang đến cho ta một bức dang dở:
“Ngươi có thể phỏng lại bức này, hoàn chỉnh nó chăng?”
Bút pháp trong tranh khiến ta thấy vô cùng quen thuộc, so với ta bây giờ non nớt hơn chút ít.
Ta đáp:
“Được. Nhưng cần thời gian.”
Thế là ta Vương , trở sư.
Thực ta chỉ cần hai ngày là có thể hoàn , nhưng kéo dài thì bạc lương lại nhiều hơn.
Tề Kính cũng không gấp, thi thoảng ghé ngắm tranh, thuận tiện trò vài câu:
“Ngươi cứ thong thả .”
“ bức này thiên phú cao xa, ngươi chậm cũng là lẽ thường.”
…
Thời gian lâu dần, ta cũng mạnh dạn :
“Bức ấy, điện hạ có được đâu?”
Tề Kính ánh mắt trầm :
“Xin mẫu hậu.”
Ta “ồ” một tiếng.
trong kinh ta chẳng hay biết gì, chàng cũng chẳng ngại kể:
“Năm Văn Định thứ hai mươi ba, tiệc thọ của mẫu hậu, mời các mệnh phụ và thiên kim các nhà cung, nàng ấy cũng trong số đó, dâng bức tranh này.”
Ta đề ký cuối tranh: Giáp Thìn, đầu đông.
Năm đó, ta vừa cập kê.
Tề Kính ấy chỉ mười hai.
Ta :
“Nàng ấy là ai?”
Chàng đáp:
“ ta từng ngưỡng mộ.”
Không phải si tình, là kính trọng.
Tề Kính rất thích tâm sự cùng ta.
Mỗi đêm đến, ta ngồi viết , chàng ngồi ngoài sân, dưới ánh trăng mát, chậm rãi nhấp rượu.
“Thực , ta chỉ gặp nàng ấy vài lần.”
Ta dựng tai lắng nghe, đặt bút , tốn mài mực, chẳng dám bỏ sót nào.
“Chỉ tấm rèm trân , chẳng rõ diện mạo, nhưng vẫn thấy thiên tiên giáng trần.”
…
Ta ngẩn ngơ lắng nghe.
Chàng đặt ly , nhíu mày:
“Ngươi mài mực đã canh giờ rồi đấy.”
Chỉ mấy vụn vặt chàng kể đi kể lại suốt canh giờ.
Ta không dám trái , vội vàng cầm bút.
Chàng trầm ngâm một lúc lâu, rồi :
“Năm Văn Định hai mươi tư, nàng .”
“Là một năm trước ta rời kinh đến phong địa.”
Ta mở to mắt, quay đầu chàng, chàng hơi ngả lưng sau, dùng mu bàn tay che mắt.
Trong sân tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng chàng thở dài:
“Nàng hạnh phúc thì thôi…”
Ta chờ chàng tiếp.
Chàng lại không nữa, một lát sau bỏ tay , giả bộ trách móc:
“Mau đi.”
Ba tháng sau, vết sẹo trên mặt ta hoàn toàn biến mất.
ta mang bức tranh hoàn chỉnh dâng lên Tề Kính, chàng ta rất lâu.
“Ngươi là Thanh ?”
Ta lắc đầu:
“Không phải.”
Chàng không thêm, chỉ cười nhẹ:
“À. Nhị công tử thú sắp kinh dự thi, tam tiểu thư cũng đến tuổi đính hôn. Ngươi có muốn ở lại Vương ?”
Vương yên ổn, Tề Kính lại rộng rãi, ta cúi đầu đáp:
“Thần nguyện ở lại.”
tháng sau, chàng tìm lại được đôi khuyên tai năm đó ta bán đi, đích đem trả.
Chàng đến tìm ta ngày một nhiều.
Phần lớn thời gian chỉ lặng yên ta , ánh mắt đong đầy tâm sự.
Có ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ấy, chàng lại vội né đi, tay chân luống cuống.
Ta có phần muốn trêu, liền mấy nét, chân dung chàng:
“Điện hạ xem.”
Chàng cúi , thấy rõ chính mình trong tranh, tai lập tức đỏ bừng.
năm sau, chàng đội mũ trưởng .
kinh , ban thưởng không ngớt gửi về Thanh , có một bức mật thư thúc giục cưới vợ.
Vài ngày sau, chàng đỏ mặt tới tìm ta, ngỏ .
Ta suy nghĩ rất nhiều, mãi đến một tháng sau gật đầu.
Sau đó, thú nhận ta làm nghĩa nữ, hậu ban chiếu phong ta làm huyện chủ.
Ta gả cho chàng trong ánh mắt hâm mộ của muôn .
Tề Kính vì ta mời không ít danh y.
Nhưng mãi đến ba năm sau , ta hồi phục ký ức.
Biết tin ta nhớ lại, chàng gác lại hơn chính vụ, ở bên cạnh.
Ta đau đầu muốn nổ tung, không muốn .
Chàng mắt hoe đỏ, giọng hạ tận đáy:
“Thiếu Du, nàng có trách ta không?”
“Vệ Trừng không bảo vệ được nàng, hại nàng rơi núi, ta sao có thể để nàng quay về bên hắn?”
“Hắn đã tái giá, đến giữ mình vì nàng cũng không chịu.”