Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Thằng này là bạn trai của con này hả? Đồ yếu ớt.”

dường như đã say, không để tâm đến lời xúc phạm của bọn họ, chỉ nắm chặt một gã và đấm từng cú một, mạnh đến mức chọc giận cả đám.

Bọn chúng lập tức lao vào hắn, bỏ mặc tôi.

Tôi dần lại được cảm giác, chỉ nghe tiếng hắn lẩm bẩm trong cơn say biến thành giọng nói vang rõ ràng bên tai:

“Chạy mau! Có anh trai ở , sẽ đánh bọn xấu!”

Tôi ngây người, không kịp phản ứng, lảo đảo chạy ra khỏi con hẻm, vừa chạy vừa hét cứu mạng, kéo một người đi đường đến nhờ giúp đỡ.

Tôi giật điện thoại của một người , không thèm quan tâm nữa.

Tôi gọi khẩn cấp, may mắn là số khẩn cấp không cần mở khóa vẫn có thể bấm.

Người đó thấy tôi báo cảnh sát, tạm thời không giật lại điện thoại. Đến khi tôi nói xong địa chỉ, họ mới luống cuống giành lại.

Thấy xung quanh không ai giúp đỡ, tôi cắn răng…

Tôi nhặt một viên gạch, loạng choạng quay lại.

Khi vừa bị kéo vào con hẻm, tôi cảm thấy con hẻm ngắn, ngắn đến mức dường như chỉ trong tích tắc, tôi sẽ hoàn toàn bị kéo vào vũng lầy.

Nhưng lúc này, khi tôi chạy vào, lại cảm thấy con hẻm dài không có điểm kết.

Tôi vừa khóc vừa run rẩy, nỗi sợ từng có bao trùm tôi.

Khó khăn lắm mới chạy đến chỗ , bọn chúng đang giữ chặt tứ chi của hắn. Một gã đứng phía , túm tóc hắn, ép hắn ngửa đầu ra .

Gã khác cầm con dao, mắt đỏ ngầu, chuẩn bị đâm xuống.

Đồng tử tôi co rút, tôi vung viên gạch đập mạnh vào đầu hắn.

Gã đàn ông ngã xuống.

Con dao trượt khỏi , tôi vội vứt viên gạch nhuốm máu, nhặt con dao, chĩa về phía bọn chúng:

“Thả… thả anh ấy ra! Tôi đã báo cảnh sát ! Họ sẽ đến ngay!”

đã đầy máu.

Hắn vốn đã uống say, toàn thân nồng nặc mùi . Lúc này tôi mới ra, hắn không phải bị nước làm ướt.

Mà là từ đầu đến chân, như thể bị ai đó dội .

Hắn nhìn tôi, cười gượng một cái, không đủ sức để nói, nhưng tôi nghe được tiếng lòng của hắn:

“Đã lớn , giỏi lắm.”

Tôi mở to mắt kinh ngạc.

Con dao trong tôi ngay lập tức bị giật mất. Khi lưỡi dao chuẩn bị đâm tới, nhân lúc chỉ còn một người giữ, bứt phá thoát ra, ôm tôi, hứng trọn nhát dao.

Tên cầm dao bật cười man rợ:

“Báo cảnh sát à? Mày biết báo cảnh sát có tác dụng không? Ở khu vực này, cảnh sát chỉ nghĩ tụi mày say xỉn thôi. Lần trước có người báo cảnh sát, sáu tiếng , đồn cảnh sát bên cạnh mới có người đến. Khi đó, xác đã bị tụi tao chôn kỹ ! Báo cảnh sát thì làm được hả?!”

Lời vừa dứt, tiếng còi cảnh sát đã vang từ ngoài hẻm.

Bọn chúng không thể tin nổi.

Bàn đang bảo vệ tôi của dần buông lỏng. Tiếng lòng của hắn vẫn ngạo nghễ như thường:

“Hừ hừ… giới lại bình thường … Nữ chính của chúng ta đích thân báo cảnh sát, tốc độ nhanh như ánh sáng.”

Hắn ôm tôi, vô thức dụi đầu vào người tôi, lẩm bẩm:

“Phải tin chú cảnh sát… nhé…”

Cảnh sát chúng tôi đến bệnh viện, đó tôi ngất lịm.

Khi tỉnh lại, bên cạnh tôi không còn ai.

Trên gối đầu là một xấp tiền . Tôi ra nét chữ trên tờ giấy kẹp bên trong, nét chữ mà cả đời tôi cũng không quên được.

“Tiền lương giúp em nhặt lại. — An Sinh”

Tôi khẽ nhếch môi.

Lương làm thêm của tôi chỉ có ngàn, nhưng xấp tiền này lại là mươi ngàn.

Định lừa ai ?

hôm đó, tôi không còn gặp lại .

Cũng không có nam chính mới xuất hiện. Vì vậy, tôi thầm đoán rằng, có lẽ hắn vẫn bị xóa bỏ.

Tôi hỏi thăm về hắn, nhưng chỉ được ánh mắt ngơ ngác, chẳng ai biết hắn là ai.

Chuyện xảy ra hôm đó cũng như từng tồn tại.

Tôi bình thản ôn thi, kết quả phát huy rất .

Không có sự tồn tại của nam chính, tôi dễ dàng đạt được hạng nhất.

giới này dường như không còn nam chính nữa.

Lẽ ra tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng sự hiện diện của mươi ngàn tệ ấy luôn khiến lòng tôi trĩu nặng.

Tôi thi đỗ xuất sắc, được miễn phí và bổng toàn phần.

Vì vậy, số tiền mươi ngàn đó tôi chẳng có cơ hội dùng đến.

Ngày nhập , tôi đặc biệt quay đầu nhìn lại.

là một cuốn tiểu thuyết, nam chính sẽ đứng ở nơi tôi không nhìn thấy, lặng lẽ tiễn tôi.

Nhưng tôi không nhìn thấy ai, cũng không nghe thấy tiếng lòng nào.

Tôi vẫn vẫy về phía cổng trường vắng lặng:

anh ở đó… cảm ơn anh đã tôi đến … anh trai.”

5

Ngày tôi nghiệp đại , với tư là sinh viên nghiệp xuất sắc, tôi đứng trên bục phát biểu.

Tôi nhìn qua từng người bên dưới. Không có gương nào quen thuộc.

Trong khán phòng xa , tôi lại cảm thấy một sự quen thuộc kỳ .

Bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn, tôi không đọc. Thay vào đó, tôi bất giác hát một câu:

“Tuổi trẻ tự do, tuổi trẻ ngông cuồng, thân tựa núi sông mà hiên ngang.”

Mọi người bên dưới bật cười, ngay cả thầy cũng cười.

Nhưng điều tôi mong chờ vẫn không xuất hiện – tiếng lòng quen thuộc ấy.

là một cuốn tiểu thuyết, thì nam chính chắc hẳn sẽ ngồi lặng lẽ dưới khán đài, cúi thấp vành nón, cười thầm.

Hy vọng là anh đang cười đấy.

Khi vào công ty, họ kiểm tra lý lịch của tôi. là cha mẹ tôi vẫn không tìm đến.

Với uống của cha tôi, chẳng mấy chốc ông ta sẽ tìm tôi để vòi tiền. Nhưng không.

Cuộc sống bình yên và thuận lợi đến mức khiến tôi thấy sợ hãi.

Trong một lần đấu đá thương mại, cây phát tài của công ty bị đối thủ lẻn vào tưới nước nóng trong đêm. Nước nóng chảy vào ổ điện, gây ra một loạt sự cố cháy nổ.

Khi cảnh sát đến, tôi đang đứng lưng sếp, nhìn ông ta chống hông mắng chửi phía đối thủ.

Cảnh sát tiến đến, kéo họ ra. Không thể chen ngang được, họ chuyển ánh mắt sang tôi.

gái, có thể kể lại tình huống không?”

Có vẻ sự việc liên quan đến tài liệu thương mại nên bên An ninh Quốc cũng cử người đến. Tôi nhìn thấy một người đàn ông trong đội, bất giác thất thần.

Người đó mỉm cười, vẫy trước tôi:

đang nghĩ , gái?”

Tôi chờ một lúc, cuối cùng nghe được tiếng lòng mình muốn nghe:

“Sao nhìn tôi lại không kích động? Quên tôi à?”

Tôi mím môi cười.

Chợt nhớ đến câu nói vô thức khi còn bé:

“Phải tin các chú công an chứ.”

Tôi mỉm cười hỏi:

“Chú công an, chú có biết đánh bài bát đoạn cẩm không?”

“Chú? Gọi ai là chú?!… Chú á?!”

Ánh mắt người đàn ông đầy vẻ không tin nổi, môi mím chặt.

Hắn nghiến răng, căm hận nói:

“Gọi là anh công an!”

[Ngoại truyện]

Tôi là .

Từ khi có ký ức, trong đầu tôi đã tồn tại một thứ gọi là hệ thống. Nhưng không giống với đa số hệ thống khác, nó không phải là một “bàn vàng” hay câu chuyện đô thị hào quang.

Nhiệm vụ của tôi là cứu rỗi nữ chính của giới này.

Ban đầu, tôi nghĩ hệ thống là đồ thần kinh. Dù sao với đình như chúng tôi, gặp phải bọn bắt cóc là chuyện bình thường.

Tôi đảm bảo, tôi nghe lời hệ thống mà đến nơi nó chỉ, chắc chắn sẽ bị bao tải trùm đầu ngay.

Nhưng theo thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy như bị tẩy não. Cuối cùng, tôi để cha tôi đi thay.

Tiếc là cha tôi không bị bắt cóc.

là tôi bảo họ nữ chính về nhà nuôi, đỡ phải chạy đi chạy lại.

Em gái nhỏ không hay cười, khuôn tròn tròn như chiếc bánh bao nhưng chẳng chút vui vẻ. Mẹ bảo tôi phải đối xử với em, phải dạy em lớn .

Không thể như mẹ, cả đời bị đình trói buộc.

Phải dang cánh, bay như đại bàng đến nơi mình muốn.

đó, cha tôi càng ngày càng sa đọa vào cờ bạc, bệnh tình của mẹ cũng ngày càng nghiêm trọng. Trước khi qua đời, mẹ nắm tôi, bắt tôi hứa rằng bà mất, phải em gái trả lại, không được giữ ở .

Tôi không nỡ rời xa em. Nhưng cuối cùng vẫn phải hứa.

Mẹ đi , cha tôi lập tức tính chuyện đem chúng tôi bán cho một tổ chức nước ngoài để đổi tiền cờ bạc. kỳ , họ không đánh bạc bằng tiền mà bằng cơ thể con người.

Tôi nhanh chóng điền đầy đủ giấy tờ mẹ đã chuẩn bị sẵn, vừa làm vừa thở dài với hệ thống. kịp đạt 100 điểm thiện cảm, em gái đã phải rời xa tôi. Không biết không đủ 100 điểm, em sẽ đối với cuộc đời đầy trắc trở tiếp theo nào.

Thiện cảm dừng ở mức 97.

Nhìn thì không xa 100, nhưng tôi không biết điểm còn thiếu có thể lấp đầy nhân hoàn chỉnh không.

Theo tôi, cái gọi là “chiến lược công lược” này không phải là thiện cảm, mà là tiến trình cứu rỗi – liệu tôi có thể giúp em xây dựng một nhân độc lập hay không.

Nhưng em nghe thấy.

Em nghĩ rằng những điều tôi làm cho em đều là , chỉ để khiến em thích tôi.

Nhìn xem, điểm còn thiếu, có lẽ nằm ở trí thông minh.

Thiện cảm giảm liên tục, hệ thống báo tôi sắp bị xóa bỏ.

Nhưng tôi không bị xóa hoàn toàn.

Vì tôi đã cùng hệ thống đến gặp các chú bên An ninh Quốc .

Ở đó, họ giúp tôi thoát khỏi hệ thống.

Mười năm trôi qua rất đau khổ, tôi phải vờ rằng mình đã chết với mọi người bên ngoài.

Tôi được thả ra khi 17 tuổi.

“Con trai lớn mười tám biến đổi”, tôi rất muốn biết liệu em gái có còn ra tôi không.

Tôi không còn hệ thống nữa.

Nhưng em có thể nghe được tiếng lòng của tôi.

Các chú An ninh Quốc bảo, chuyện này không giải quyết được.

Vì vậy, tôi chỉ còn vờ là những người đàn ông xuất hiện bên em, vờ tự nói chuyện với hệ thống.

Tôi không biết em có tăng thiện cảm hay không.

Dù sao, cứ xuất hiện một lần, thử một lần là được.

Cờ bạc của cha, bệnh tình của mẹ, việc của em, đình tan nát.

Tôi từng nói dối.

Công việc tiếp của tôi cũng là .

Để trả nợ cho cha, để nuôi em gái ăn , tôi cần tiền.

Nhưng những người từng ghét đình tôi ra tôi, khiến tôi làm cũng bị sa thải.

Cuối cùng, họ muốn thỏa mãn lòng tự tôn của mình, muốn dẫm đạp tôi. Tôi không hiểu nổi.

Vừa tiền cho tôi, vừa chỉ cần uống .

Còn đáng tin hơn cha tôi làm ăn.

Nhưng kỳ , mỗi lần cầm tiền, số tiền ấy lại bị trộm mất.

Tối hôm đó tiếp , tôi vô tình nhìn thấy em gái.

Tôi không biết em lại làm ca sĩ hát phòng trà ở . Một bên bị chuốc , một bên còn phải vờ nói chuyện với hệ thống.

Chỉ cần được số tiền này, tôi sẽ hết cho em, dù em có vì tiếng lòng ấy mà ghét tôi cũng được.

Dù sao, một người anh vô dụng như tôi, chẳng mạnh mẽ chút nào.

Nhưng…

Họ lại tìm người chặn đường em.

Tôi vừa vờ để hệ thống báo cảnh sát, vừa lao đến.

Nói thừa, ai còn thời gian mà báo cảnh sát? Muộn thêm chút nữa, tôi chắc chắn sẽ giết người.

gái ngốc nghếch ấy, vẫn biết rằng tôi không còn hệ thống nữa.

– Hết –

Tùy chỉnh
Danh sách chương