Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Yến luôn có thể đọc rõ ta, cũng như ta luôn hiểu rõ nỗi niềm trong hắn.
Lông mày hắn khẽ nhíu, nghe xong ta lại chẳng giãn .
Khi , ta cố ý để hắn chiếc vòng ta đã phải mang đi cầm.
Không chỉ túng thiếu, mà còn muốn hắn hiểu rằng – trên đời , còn người để tâm đến hắn.
Dường như hắn cũng hiểu, nên mới từng chút, từng chút ép bản thân đứng dậy, gượng dậy sống tiếp.
Sau khi hồi kinh, hắn dường như lúc nào cũng vội vã.
Vội vàng kết giao, vội vàng đứng vững.
Xưa kia tử chủ trương cải cách, khiến thượng cùng thế căm giận.
Nay đế bệnh nặng, tử lâm triều giám quốc, trong triều đều phải chọn phe.
Trấn , chính là một trong số .
Muốn thế quay đầu, tử và Tiêu Yến cần một cánh đắc lực.
Mà hắn cưới được ái nữ của Trấn – chính là lựa chọn thuận đại cuộc nhất.
Những trong đều là người của tử đưa đến, ám chỉ, rỉ tai, ta sao lại chẳng hay ?
Chỉ là – ta không muốn tin.
Người dồn ép Tiêu Yến vào thế tiến thoái lưỡng nan , rốt cuộc lại chính là ta.
Ta tiến lên một bước, khẽ ôm lấy hắn.
Thân thể hắn khẽ cứng lại.
“Tiêu Yến, ta không muốn ở lại đây nữa.”
14
Tiêu Yến giận rồi.
Chỉ ta nói muốn rời kinh.
Hắn mấy ngày liền chẳng buồn để ý đến ta.
Ta hiểu, muốn đi e rằng chẳng dễ dàng gì.
Tiêu Yến đã quen có ta cạnh.
Dù đêm về muộn đến mấy, hắn luôn ghé qua sân viện ta ở, đứng xa xa nhìn một lúc rồi mới rời đi.
trên đời không có yến tiệc nào không tàn.
Chia ly là cơn đau buốt, song tốt hơn nỗi đau âm ỉ kéo dài.
Đầu đông năm , Tiêu Yến gặp thích khách.
Lưỡi đao xuyên qua ngực hắn, chỉ cách tim chưa đầy hai tấc.
Khi ta chạy đến, câu đầu tiên hắn nói chính là: “A Uyển, nàng đi đi.”
Hắn đồng ý cho ta rời kinh.
“Trong kinh không yên ổn, nàng không muốn ngoài, e rằng sẽ vướng họa.”
“Ở lại đây, cũng chẳng vui vẻ gì.”
“Ở ngoại ô có một biệt viện của ta, nàng đến nghỉ ngơi ít ngày.”
Có lẽ mất máu quá nhiều, gương mặt hắn trắng bệch, cố gượng nở nụ cười yếu ớt.
“Lần , nàng không cần phải nấu cơm hay chép sách nữa.”
Thế là, ta lại khoác lên vai chiếc nải cũ.
Một lần nữa, rời khỏi vương .
15
muốn giết Tiêu Yến, tự nhiên cũng sẽ dõi ta.
Lần ta rời kinh bí mật cũng chỉ để tránh tai thiên hạ.
Nào ngờ lọt một xích.
Chưa đi được bao xa, một toán thích khách đã đuổi đến.
Đội hộ vệ tinh nhuệ Tiêu Yến cử lập tức nghênh chiến.
Hai chém giết ác liệt, máu nhuộm cả đường đất, song dù chiến đấu ngoan cường không địch nổi số đông.
Thị nữ cạnh ta kéo ta trốn khỏi xe, một nhát kiếm đâm xuyên người, ngã gục ngay chân ta.
Không còn đường chạy, ta chỉ lưỡi đao trong thích khách giơ cao, lạnh buốt ánh sáng.
“Tiểu nương tử, chỉ trách ngươi chặn đường người khác.”
Nghe đến đây, ta đã hiểu đôi phần.
Có muốn bắt ta sống để lấy ta uy hiếp Tiêu Yến.
người muốn lấy mạng ta – đa phần là Trấn .
Ta và bọn họ, khác biệt quá lớn.
Không còn cơ hội nào để giở mưu kế như trước.
Ta nhắm lại.
Nghĩ đời cũng chẳng có gì quá khó buông bỏ.
Song, đau đớn ta tưởng sẽ ập tới lại chẳng đâu.
Khi mở , chỉ tên thích khách đổ sầm xuống đất, trán hắn rỉ máu, ánh trợn trừng.
Sau lưng hắn, vang lên một giọng nói quen mà xa: “A Uyển.”
“Là nàng sao?”
16
“Ca ca?”
Ta không ngờ có ngày còn có thể gặp lại Bùi Hành Tuyên.
Hắn là nhi tử của đồng liêu thân ta năm xưa,
sau khi thân hắn mất, được thân ta nhận nuôi – trở thành nghĩa huynh của ta.
“A Uyển, đúng là A Uyển.”
Bùi Hành Tuyên giật tấm khăn đen trên mặt, mạnh mẽ ôm chầm lấy ta, giọng run rẩy nghẹn ngào: “Nàng thật sự… còn sống.”
Năm Bùi sụp đổ, thân ta xử trảm.
Bùi Hành Tuyên cũng chịu trọng hình.
Ta từng cho rằng hắn đã chết.
Khi lưu đày, ta thậm chí chẳng kịp về liệm xác cho hắn.
Bùi Hành Tuyên nhìn ta, ngờ vực hỏi: “Sao nàng lại trở thành người trong Thất tử?”
Hắn kể, năm hắn may mắn giữ được một mạng.
có võ nghệ cao cường nên ẩn cư ở kinh thành,
ẩn tên đổi họ, nhận những việc mờ ám để mưu sinh.
Một chờ cơ hội, báo thù cho thân.
“ mua mạng nàng,” hắn nói, “chính là Trấn .”
Quả nhiên.
Ta không hề ngạc nhiên.
“Mẫu thân và muội muội chết rồi, ta được một nữ đầu bếp trong vương mua về, rồi lưu lạc tới .”
“Một năm trước, điện hạ giáng tội, ta chữa lành đôi cho hắn, đến khi tử phục vị mới hắn trở lại kinh thành.”
Bùi Hành Tuyên gật đầu, ánh lướt qua một tia trầm đục.
“Thì là vậy.”
Hắn ngẩng lên, giọng nghiêm túc hẳn.
“A Uyển, nàng không thể quay về kinh được nữa.”
17
Bùi Hành Tuyên giả chết thay ta.
Dẫn ta một đường xuôi Nam, đến một trấn nhỏ, an trí cho ta ở lại .
Lúc đầu, ta không đồng ý.
hắn lại nói: “A Uyển, nàng chưa từng nghĩ… rốt cuộc là muốn giết nàng sao?”
Ta khó hiểu: “Không phải Trấn sao?”
Hắn khẽ lắc đầu.
“Nàng nói việc rời kinh của mình rất bí mật, người đi cũng ít, Trấn làm sao được hành tung của nàng trước cả khi rời kinh?”
Ta sững lại.
“Có khả năng – người muốn giết nàng, chính là Tiêu Yến.”
“Không thể nào!”
Ta gần như buột miệng phản bác.
Lông mày Bùi Hành Tuyên nhíu lại, giọng mang ý châm chọc.
“ sao không thể? Chẳng lẽ còn khác nàng định rời kinh?”
Bước chân ta khẽ loạng choạng.
“Không thể nào… Nếu chàng ta vướng bận, có thể nói thẳng với ta…”
“A Uyển.” Hắn ngắt ta, “Chẳng lẽ nàng còn mong những bậc tộc có chân tâm thật ?”
“Khắp thiên hạ đều , khi Thất tử lâm vào cảnh khốn cùng, có một nha hoàn từng hắn không rời không bỏ.”
“Nếu thật với nàng, sao lại để nàng trở thành cái đích của bao đàm tiếu?”
Ta chẳng còn nào để cãi.
Sau khi ổn định cho ta, Bùi Hành Tuyên quay về kinh bẩm báo.
Ta khuyên hắn đừng tiếp tục làm những chuyện nguy hiểm.
hắn chỉ nói: “A Uyển, nàng không muốn báo thù cho thân sao?”
“Đợi khi mọi chuyện kết thúc, huynh muội ta sẽ cùng đến nơi sơn thanh thủy tú, ẩn cư tránh đời, được không?”
Ta không ngờ rằng – nơi , ta ở lại tròn ba năm.
18
Thoắt cái, ba mùa xuân thu trôi qua.
Ta cùng một phu nhân thương ở trấn hợp tác mở một tửu lâu.
Thực đơn đều là những món đang thịnh hành ở kinh thành, buôn bán cũng tạm ổn.
Hôm , khi ta ngoài mua nguyên liệu, lại gặp dì Trương – người vô cùng nhiệt tình.
Bà ta vừa ta liền hăng hái mai mối: Dì Trương từ sớm đã dò hỏi quan hệ giữa ta và Bùi Hành Tuyên, sau khi ta và hắn là huynh muội, bà ta liền bắt đầu không ngừng giới thiệu nhân duyên cho ta.
Hôm nay là tú tài, mai lại là quản sự nhà nọ.
“Cô nương à, hôm nay là một vị cử nhân đấy, si mê cô đã lâu.”
“Chỉ cần cô gật đầu, ngày mai liền tới nhà cô cầu thân!”
Ta chỉ mỉm cười lắc đầu như thường lệ.
Dì Trương thất vọng rời đi.
“ nha, ta nói , chắc là trong cô có người rồi! Mà bao năm nay, ta chẳng đoán được là cơ chứ!”
Ta cúi đầu, giọng nhẹ như gió: “Không có.”
Nói xong, vừa hay đã đến trà quán.
Người kể chuyện vừa vỗ bàn “bốp” một cái, kéo ta về với thực tại.
“Hôm nay chúng ta kể chuyện về một trong các vương thân cận nhất với đương kim Thánh thượng – Thất vương .”
Ta bất giác dừng chân.
Năm ta rời kinh, cuối xuân, tiên đế băng hà, tử đăng cơ.
Tiêu Yến trở thành người được tân đế tín nhiệm nhất.
Hắn trở thành thanh đao sắc nhất của đế,
cứng rắn, thanh trừ triều cục.
“Thất vương thân chấp chính vụ, cần mẫn trị quốc, yêu dân như con, được Thánh thượng sủng ái.”
“Khi xuống phương Nam trị thủy, gặp quan lại địa phương thông đồng bao che, họ không vội đàm phán kế hoạch trị thủy hay an dânmà lại đưa tới từng rương vàng bạc, từng mỹ nhân như nước chảy.”
“Thất vương cho người ghi lại tên họ từng đưa quà, đám quan lại tưởng Thất vương hiểu chuyện, đây là ‘công trạng’ để thưởng.”
“Nào ngờ – Thất vương trở bắt trọn cả đám, tống giam vào đại lao!”
dưới vang lên tiếng vỗ vang rền.
“Chỉ là, cũng thế mà đắc tội không ít người.”
“Dù sao thì cường long khó áp địa đầu xà, Thất vương trọng thương, suýt nữa không trở về được.”
Lúc có người bán tín bán nghi: “Nói gì thì nói, đám vương công quý tộc chẳng ba thê bảy thiếp? Ngay cả vàng bạc cũng coi như cỏ rác, chứ nói gì đến mỹ nhân?”