Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Sau khi quyết định tham gia chương trình, mỗi ngày tôi đều tìm chỗ vắng người để tập thoại, diễn đi diễn lại.
Nhưng phải thừa nhận, tôi vẫn rất nhát.
Ví dụ khi tập một mình thì nói rất trôi chảy, chỉ cần Tống Minh Sơ đứng cạnh là tôi bắt đầu lắp bắp.
Vì thế cậu ta nghĩ ra một chiêu: “Đừng nhìn vào mắt anh. Nhìn vào khoảng giữa hai lông mày này, tập trung ở đây là không căng thẳng.”
Tôi hít sâu mấy lần, làm theo cách cậu ta chỉ, thật sự đỡ run hơn hẳn.
Lần cuối cùng, tôi cười rất tự nhiên, nhìn thẳng mặt cậu ta rồi đọc xong tất cả.
Tôi thấy lần đó mình làm rất tốt, ánh mắt và giọng nói đều tự tin.
Nhưng Tống Minh Sơ lại đứng ngẩn ra không nhúc nhích.
Tôi nghi hoặc ghé lại hỏi: “Em nói chưa tốt à?”
Cậu ta giật mình hoàn hồn, giọng đột ngột trầm xuống, ngoắc tay: “Lại đây, nói cho em nghe.”
Tôi vừa thò đầu lại thì cậu ta bất ngờ kéo mạnh tôi sát vào, tay kia đặt ra sau gáy: “Nói hay lắm. Giờ mình nói chuyện khác đi.”
Nói xong cúi xuống hôn tôi một cách hơi ngang ngược.
Tôi bị hôn đến ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh cũng nhiệt tình đáp lại.
Trán cậu ta dán lên trán tôi, khẽ nói: “Đêm nay trăng ngọt lắm, em thấy không?”
Biết thừa là cậu ta cố tình trêu, tôi bĩu môi lảng đi: “Em còn phải tập.”
Quay người đi thật nhanh.
Sau lưng vang lên tiếng cười khẽ, như lẩm bẩm với chính mình: “Trăng xấu hổ rồi.”
Mẹ kiếp, cậu ta dạo này sao lại biết nói mấy câu sến súa thế này, vừa ngọt vừa muốn đào hố chui.
Tôi không thèm quay lại, giọng hơi lớn để át đi: “Em đọc tiếp đây!”
Phía sau vẫn không chịu yên: “Ấy, trăng không thèm để ý người ta nữa rồi.”
Đầu hàng luôn.
Tôi quay phắt lại, chắp tay kiểu van xin.
Cậu ta cười ha hả, khiến tôi cũng phải bật cười theo.
Sau đó tôi quyết định tự tập một mình.
Vì có cậu ta ở đó, tập được vài câu là lại bị kéo sang hướng… hoàn toàn khác.
Thật sự mỹ sắc hại người.
17
Đến hôm lên sân khấu, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.
Tôi mặc lễ phục đi cùng Tống Minh Sơ ra giữa sân khấu làm MC.
Vừa bước ra, cậu ta còn lén siết nhẹ tay tôi.
Bên dưới toàn sinh viên trẻ, mắt nào cũng tinh như cú, thế là cả hội trường bắt đầu hò hét cổ vũ rầm trời.
Tống Minh Sơ vẫn nhìn khán giả, nhưng nghiêng đầu nói nhỏ với tôi: “Đừng căng thẳng. Có anh ở đây.”
Không hiểu sao nghe vậy tôi thật sự bình tĩnh hơn.
Tôi làm đúng hệt như mấy trăm lần tự diễn tập, không vấp một chữ.
Chương trình kết thúc, dưới khán đài vỗ tay như sấm.
Khốn kiếp cái chứng dễ khóc, tôi cảm thấy mắt bắt đầu cay cay.
Hình như Tống Minh Sơ nhận ra, quay sang cười với tôi, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ đáng yêu.
Cậu ta cười, tôi cũng không nhịn được cười.
Khán giả thấy thế thì như được bơm máu, vỗ tay hò reo còn lớn hơn.
Tôi nhìn xuống dưới.
Bạn cùng phòng của tôi cười đến mức mặt nhăn như khỉ, la hét như đất chuột.
Mấy người còn lại cũng ánh mắt toàn vui vẻ, hạnh phúc, đều là chúc phúc chứ không có ghét bỏ gì hết.
Tôi ngơ ngác hỏi Tống Minh Sơ: “Họ… vỗ tay cho em thật à?”
Cậu ta nghiêm túc trả lời: “Ừ. Anh cũng vỗ tay cho em.”
Khóe môi tôi càng nhếch lên: “Hình như họ rất thích em đấy.”
Tống Minh Sơ nhìn tôi, nói chắc nịch: “Ừ. Anh cũng thích em lắm.”
Gió tháng Tư thổi tung mái tóc mái dày của tôi.
Đèn sân khấu rọi lên vết sẹo hình trăng khuyết trên trán.
Cái vết sẹo từng khiến tôi trốn tránh suốt bao năm, cuối cùng cũng được phơi bày giữa ánh đèn, trong tiếng hò reo và sự chúc phúc của mọi người.
Từ đó về sau, mặt trăng trên trán tôi không còn ẩn nấp.
Nó được tự do lớn lên trong tình yêu, rải ánh sáng dịu dàng lên mảnh đất hoang trong lòng tôi.
Toàn văn hoàn.