Ta vốn là Vương phi nguyên phối của Vương gia.
Ngày hắn bị thích khách ám sát, ta vì che chắn cho hắn mà suýt mất mạng.
Đến khi vết thương lành lại, quay về phủ thì mới hay — Vương gia đã đăng cơ xưng đế, nhưng lại lập đường tỷ của ta làm Hoàng hậu.
Đường tỷ nắm tay ta, nước mắt lưng tròng:
“Công lao của muội muội, chẳng ai dám quên. Từ nay muội chính là người được bệ hạ coi trọng nhất.”
Thế nhưng sau lưng lại lén thả một con rắn nhỏ vào tay áo ta, muốn ta mất mặt trước mặt mọi người.
Ta siết chặt tay nàng ta, mỉm cười nói khẽ:
“Từ trước đến nay, đường tỷ vẫn thích giở mấy trò hạ cấp này. Giờ làm Hoàng hậu rồi, xem ra cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.”
…