Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
“Ta… không bắt nạt.”
“Vậy mắt gì?”
“Khóe mắt này là gì đây?”
Hắn giơ bàn tay rám nắng, xương khớp thô to cưỡi ngựa bắn cung,
khẽ lau nước mắt đọng nơi đuôi mắt ta.
Ngón tay chạm vào làm vùng da ấy ửng lên.
Hách Lan Dã cúi đầu nhìn ta một lúc, yết hầu nhô lên, nuốt khan một cái.
“Nam tử Trung Nguyên ẻo lả trắng trẻo, lại bạc tình vô nghĩa, thì gì tốt chứ?”
Hắn hừ lạnh khinh miệt.
“ cho ta, làm Khả Đôn của mười sáu bộ Tây Vực,
này không ai dám ức hiếp nàng!”
Xe ngựa tiễn dâu bon bon lăn bánh, hướng về đại phương Bắc.
Khi ta mỏi mệt trong xe, Hách Lan Dã liền ôm ta ngồi trước yên ngựa.
Đùi hắn rắn chắc nóng hừng hực, ép sát vào ta.
Mỗi khi ngựa chạy nhanh, gấu váy dưới va vào da chân, vừa ngứa vừa đau.
Ta mặt, bảo hắn thả ta .
Hắn lại đưa tay to nắm lấy tay ta.
Một trắng, một đen – tương phản rõ rệt.
Hơi thở , nóng như lửa, phả nơi cổ ta: “Đã là vương phi của ta, phải học cưỡi ngựa mới !”
Nhiều , ta cảm nhận thứ nóng rẫy cộm lên phía , nhịn hết này đến khác.
Bỗng Hách Lan Dã huýt sáo một tiếng, chiến mã dưới thân lập tức phi nước đại, làm ta xóc đến suýt nôn, đành siết chặt dây cương, nước mắt trào ra.
Lúc ấy, ta thật sự không nhịn nổi nữa.
Vung tay tát thẳng vào mặt hắn một cái.
Hắn đau đớn gì, cũng mặt.
dùng đầu lưỡi liếm nhẹ chỗ vừa đánh.
Mắt hổ phách nheo lại, tùy tiện, đầy ngỗ nghịch.
đưa nốt nửa bên mặt kia ra sát ta: “Ngoan nào, muốn đánh thì đánh cho đủ đi.”
“Bên này nữa!”
Từ đó về , ta không đánh hắn nữa.
Hách Lan Dã… da dày thịt thô, vừa hoang vừa dữ, vô cùng khó thuần.
Ta sợ đánh đau tay mình, cũng sợ đánh… khiến hắn càng khoái chí.
11
Cách vương thành của Tái ngoại mấy ngày đường.
Đến , Hách Lan Dã liền không cho tiếp tục lên đường, dặn dò thuộc hạ chọn nơi thích hợp để hạ trại nghỉ ngơi.
Ta biết hắn đang cố tình chiều theo ta.
Trước đây, vô tình nghe hắn nói với thủ hạ: “Vương phi nhỏ của ta yếu ớt quá, tiểu thư khuê các nơi Trung Nguyên, da thịt mềm mỏng.”
“Đến cưỡi ngựa cũng chê đau, bắt nàng ngày gấp rút lên đường, nàng không nói ta cũng xót lòng.”
ấy, sa nổi lên trận gió cát dữ dội.
Hạt cát thô ráp rào rào đánh vào lều trại.
Một trận cuồng phong quét qua, hất tung rèm lều, thổi tắt luôn cây nến vừa cháy leo lét.
Màn tức khắc bao phủ lấy mọi thứ.
Ta hoảng hốt, bất an gọi:n“Hách Lan Dã!”
Hắn không ngủ cùng trướng với ta, nhưng hễ chút động tĩnh trong , hắn đều lập tức cảnh giác tỉnh dậy, xuất hiện ngay trước mặt ta.
Quả nhiên, bên ngoài lều thấp thoáng một cái lớn.
Ta nhẹ nhàng thở phào.
Không kìm chút hờn dỗi xen làm nũng, ta nói: “Hách Lan Dã, sao bây mới đến?”
người ở cửa khựng lại một chút.
Rồi từng tiến gần.
Trong không khí, lờ mờ lan ra mùi hương lạnh nhàn nhạt…
Tim ta bỗng siết lại.
Một tia cảnh giác thoáng vụt qua.
Ánh sáng lờ mờ, rọi lên gương mặt của người vừa vào.
Thanh lãnh như bạch ngọc.
Ánh mắt nhìn ta ẩn chứa sự trấn tĩnh giả tạo, nhưng đáy mắt lại kìm nén không nổi niềm vui sướng và cố chấp đến điên cuồng.
Không phải Hách Lan Dã.
Mà là – Thẩm Lan .
Trong đáy mắt đen nhánh ấy,nhằn đầy tia máu .
“Thẩm… Lan ?”
Ta không ngờ – lại thể gặp lại chàng, ngay nơi biên cương nghìn dặm xa cách cố thổ.
Thẩm Lan muốn nắm lấy cổ tay ta.
Ta tránh đi.
Bàn tay chàng cứng đờ không trung,nrồi lặng lẽ buông , siết chặt.
“Thư Cẩm, đi với ta!”
“Muội không thể cho hắn …”
Giọng chàng khản đặc, ẩn giấu nghẹn ngào như muốn bật khóc.
“Biên tái cách xa hoàng thành, đám người Man rợ kia cục cằn hung bạo, muội làm sao chịu nổi?”
Trong tối, nước mắt chàng lấp lánh trong hốc mắt, chàng thì thầm van xin: “Thư Cẩm, cầu xin muội, đừng cho hắn…”
“Ta sẽ cưới muội, muội muốn gì ta cũng cho.”
“Ta là của muội! Giá y, mười dặm hồng trang, tất cả đều cho muội…”
Ta lãnh đạm nhìn người từng thanh lãnh như sương tuyết, đây lại thấp hèn, vô lực, hoe vành mắt ta.
Ta chậm rãi mở lời: “Ta không cần nữa.”
“Thẩm Thái phó, khi ta cầu xin chàng bao giá y,
chàng không cho ta.”
“ ta đã không muốn nữa rồi.”
Một giọt lệ, lặng lẽ trượt khỏi đuôi mắt chàng.
“Thư Cẩm, đừng nói thế…”
“Ta cầu xin muội, cho ta một cơ hội cuối cùng, không?”
Ta bật , nhìn thẳng vào chàng: “Đại nhân, phải đó là một trò chơi đổi người hay sao?”
“Các người vốn đã nói rõ, nửa năm đổi lại.”
“Ta là muội muội của Ninh Dịch, chàng sẽ quay về bên Mộ San San.”
“Như thể chưa từng gì xảy ra.”
“, chàng khóc làm gì?”
“ lẽ Thẩm Thái phó chơi không nổi?”
“Không phải từng nói – danh phận không quan trọng sao?”
Ta đem từng lời chàng từng nói,’từng chữ một,ntrả lại cho chính chàng.
Nhìn chàng chết lặng tại chỗ,nhàng mi dài cụp , từng giọt nước mắt rơi trong yên lặng.
Ta lạnh nhạt nói, không nhìn chàng thêm một : “Trở về đi.”
“Ta sẽ không theo chàng.”
“Nếu ta không đi, người đến sẽ là công chúa Lan An.”
Ta chưa quen nổi gió cát sa .
Nàng là cành vàng lá ngọc, làm sao chịu nổi? Đến đây, e rằng ngày nào cũng biết khóc.
Người nên cho Hách Lan Dã,nmột kẻ thô bạo mẽ, chi bằng là ta.
Bất ngờ – Một lực mẽ siết lấy cằm ta.
Thẩm Lan hôn ,nmôi lạnh lẽo, mang theo oán hận, không cam lòng, và cả ghen tuông cháy bỏng.
Tóc chàng lạnh buốt lướt qua gò má ta.
Ta nghiến răng, nặng nề cắn đầu lưỡi chàng.
Cùng lúc, một cái tát vang lên giáng thẳng vào mặt hắn.
“Chàng tỉnh chưa?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Hiện ta là Khả Đôn của Tây Vực, chàng mạo phạm ta là muốn chết tại đây sao?”
“Chết?”
Chàng lặp lại, rồi bật : “Muội tưởng ta sợ chết sao?”
“Nếu ta sợ, sao dám lén theo đoàn đón dâu,
băng nghìn dặm mà đến, để… nhìn thấy muội thêm một ?”
Ta bình ổn hơi thở, ra ngoài trướng: “Ta sẽ không đi với chàng.”
“Thẩm Lan , kiếp này, chúng ta không cần phải gặp lại nữa.”
12
Thẩm Lan vừa rời đi, một người lớn, làn da mật, từ trong tối chậm rãi ra.
Như dã thú dữ tợn, len lén không một tiếng động.
Hách Lan Dã nhìn thẳng vào ta.
Đôi mắt hổ phách lóe lên nguy hiểm, dã tính,
chan chứa chiếm hữu.
Ta lùi một .
Hắn lại tiến một .
Cho đến khi ta lùi đến mép giường phủ đầy da thú,
không đường thoái lui, thân ảnh lớn của hắn hoàn toàn bao phủ lấy ta.
Hắn cúi người.
Ngón tay thô ráp bạo chạm vào môi ta.
Làn môi mềm rát lên ma sát, ta nhíu mày, nơi đáy mắt dâng lên chút sương mờ đau.
Hắn dường như thấy, cố chấp, tay lau đi dấu vết của người đàn ông khác vương lại.
“Nam nhân Trung Nguyên yếu ớt như vậy… thì ích gì?”
“Vương phi nếu muốn thử, sao không thử với phu quân của mình trước?”
Giọng hắn trầm , ánh mắt hổ phách nâng lên, gắt gao nhìn ta.
Tựa như dã thú ghen tuông, nhưng lại ngoan ngoãn khi đứng trước chủ nhân.
Hắn nắm lấy tay ta, áp vào ngực rắn chắc.
Hình xăm lục tối như một đóa yêu hoa, nở trên làn da mật.
Từng giọt mồ hôi nhỏ , ánh lên rực rỡ sa mênh mông.
Chóp mũi thẳng lướt qua cổ ta, như dã thú đang ghi nhớ hơi thở của bạn đời.
Tay chân ta mềm nhũn, hắn ôm gọn vào lòng, ghì chặt.
Khi chịu không nổi nữa, ta cắn lên vai hắn,
ngón tay vạch những vết trên lưng hắn như vệt son dại.
Hắn giữ lấy tay ta, lưỡi cuốn nhẹ đầu ngón.
“Miêu nhi… thật hung dữ.”
khi tất cả kết thúc,
cuồng phong ngoài sa cũng ngừng lại.
Tấm lều gió xé rách mấy chỗ, vừa vặn để lộ những sao trong vắt trời .
Hách Lan Dã không buông ta ra.
Ôm lấy ta, để ta tựa vào ngực rắn chắc.
“…Nàng quên ta rồi đúng không?”
Ta khựng lại, ngước nhìn gương mặt sâu lạnh tối.
Ta và Hách Lan Dã… đã từng gặp nhau sao?
Hắn khẽ , tiếng rung nơi lồng ngực: “Quả nhiên nàng quên rồi…”
“Nhưng ta luôn nhớ.”
“Năm mười tuổi, ta theo phụ thân – đại hãn – tiến vào kinh thành…”
“Đám hoàng thất Trung Nguyên ai cũng ghét ta,
khinh rẻ ta.”
“Chúng ném đá ta, giật roi ngựa của ta, gọi ta là ‘man tử’.”
“Ta từng sốt , nên nói chuyện lắp bắp, mấy khi mở miệng.”
“Chúng thấy ta nói không trôi chảy, càng thêm lấn lướt.”
Hách Lan Dã cúi người, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên trán ta.
“Là nàng lau máu cho ta.”
“Ta giữ chiếc khăn nàng dùng để băng vết thương năm đó.”