Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bà nghĩ rằng, trở thành thiếp thất thì cả đời này sẽ còn lo chuyện cơm áo nữa.
Nhưng các chính thất bao giờ cũng chẳng ưa gì thiếp thất, Chu gia cũng ngoại lệ.
Phu nhân thường sai Tiểu đứng hầu, dọn cơm, khi còn bé ta vì chuyện này tức giận thôi, cũng bởi vậy chẳng ưa gì Chu và Chu Châu.
Thế nhưng Tiểu chưa bao giờ để tâm.
Bà nói, phu nhân người tốt bụng, mỗi từ chính viện đều thưởng cho bà đồ ăn và trang sức, bà còn mong nào cũng được đến hầu hạ phu nhân.
Tiểu bảo rằng, được sống những vậy, bà chưa từng dám mơ tới.
Phu nhân thích ta, ta cũng chẳng thường đến chính viện, nên người thân cận nhất với ta chính Tiểu .
Ta thích nghe bà kể chuyện trong phủ, chuyện ngoài phố, chuyện xưa chạy nạn gian khổ thế nào.
Đến tối, ta rúc bà, kể bà nghe trong phủ loại điểm tâm nào ngon, loại nào phải dùng bạc mua từ ngoài .
Mỗi nhắc đến bạc, Tiểu đều phấn chấn hẳn lên.
Một tháng thiếp thất được ba lượng bạc, nhưng đại nha hoàn bên cạnh phu nhân thì được mười lượng.
Bà hâm mộ vô , còn quyết tâm phải kiếm hai phần tiền công.
Vậy nên, khi phu nhân lâm bệnh phong hàn, bà chủ động xin ở bên chăm sóc.
Thế nhưng bệnh của phu nhân đến rất đột ngột, chẳng những phu nhân ngã bệnh, ngay cả Tiểu cũng ngã .
Trước khi qua đời, bà kéo ta đến bên giường, dặn dò ta phải biết nghe lời, phải hiền lành, phải sống thật tốt.
Dù còn một mình, cũng phải sống thật tốt.
Nhưng ta vẫn nhớ bà, ta muốn gọi bà một tiếng…
Ta cũng muốn, giống Chu Châu gọi phu nhân, gọi bà một tiếng “mẹ”.
Dường ta nhìn thấy bóng dáng của bà, bà ôm ta , dỗ ta khi ta còn bé.
Ta khe khẽ gọi một tiếng “mẹ”, bà dịu dàng đáp , hết này đến khác, chẳng hề cảm thấy phiền, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng ta, vừa đưa ta giấc .
Giấc này thật yên bình…
Lúc ta lơ mơ tỉnh , khuôn mặt phóng đại của Chu Châu kề sát trước .
Ta hơi cử động cánh tay đang tê dại.
Chu Châu nhắm , vô thức ôm chầm lấy ta, lẩm bẩm:
“Mẹ đây, mẹ ở đây rồi.”
Nói xong, nàng ta lập tức tỉnh , vừa chạm phải ánh kinh hãi của ta, ngượng ngùng bật dậy.
“À… ta đi lấy chút nước.”
Nàng ta cầm nhầm ngay chiếc giày hôi rình của Chu , lảo đảo ngoài, mới đi mấy vấp chân suýt ngã.
Quả nhiên, khi người ta xấu hổ, trở nên vô bận rộn.
Chu vẫn say chếc, ta đến, đưa tay sờ lên trán ta.
“May quá, cuối cũng hạ sốt rồi.”
10
Ta cứ ngỡ mình một giấc.
Nhưng ta nói: “Một giấc cái gì, con hai hai đêm rồi! Chu Châu khóc mấy , còn ca ca con thì suýt nữa khắc bia mộ cho con rồi!”
Ta liếc một cái thấy.
Trong Chu đang ôm một mảnh gỗ nhỏ, đó khắc tên ta.
May hắn biết chữ chẳng nhiều, còn chưa viết được chữ “mộ”.
Lúc này, ta mới phát hiện đống lửa đang đặt một cái nồi đất nhỏ, bên trong hình đang nấu thứ gì đó.
Nhưng mũi ta nghẹt đến mức ngửi mùi gì.
*
ta bưng , rót một bát nước đen kịt.
Đến khi đặt trước mặt, ta mới giật mình nhận —đây !
Ở cái nơi quỷ quái này, đào đâu cơ chứ?
ta ngồi bên cạnh: “Hôm trước con sốt cao mãi lui, huynh và tỷ con theo quan đạo, tìm hỏi dọc đường. May sao gặp được một nhà mang theo hạ sốt, cũng vừa khéo bị mưa thấm ướt, nếu để lâu sẽ mất tác dụng, thế họ đồng ý đổi cho chúng ta.”
Nhưng người chúng ta, thứ đáng giá nhất cũng mẩu bánh ngô kia thôi ?
ta hơi đỏ mặt: “Tỷ tỷ con vốn thích châu báu trang sức, y phục đính vài hạt trân châu, bèn gỡ đổi lấy .”
Lúc bị tịch thu gia sản, chúng ta thay sang áo vải thô, quần áo lót bên trong vẫn còn chút giá trị.
Vậy Chu Châu gỡ cả trân châu yếm của nàng ấy.
Đừng nói tiểu thư khuê các, ngay cả thôn nữ nhà nghèo, cũng chẳng dễ gì làm được chuyện đưa đi thứ vẫn luôn kề cận bên mình.
Ta sững sờ trong giây lát, trong chợt thấy tê dại.
Muốn khóc.
Ta vội cúi đầu, từng giọt nước lớn rơi bát , rồi bị ta uống đắng.
Tốt lắm, Chu Châu. Sau này ta một miếng bánh ngô, nhất định sẽ chia cho tỷnửa miếng.
Ta thầm thề trong .
*
Sốt hai , ta yếu đến mức chẳng còn sức, phải để Chu Châu và Chu dìu đi.
Chiếc bánh ngô cuối cũng ăn hết từ hôm qua, giờ chúng ta thực sự lâm cảnh hết lương cạn thực.