Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
“.”
Vị trí bị thương lại ở nơi khó xem nhất.
May thay, sau một hồi mè nheo nhõng nhẽo,
Nhị thư họ Kiều cuối cũng khởi từ tâm, nói để nha hoàn hồi môn vào hầu hạ.
Tạ Trì Quy liền lui ra, nhường lại căn phòng cho chủ tớ họ.
Y đứng ngoài, phơi gió lạnh gần một canh giờ, đến khi cửa phòng mở ra, một làn hơi nóng ẩm ướt lập tức phả thẳng vào mặt.
Kiều Thư tắm rửa xong, cuộn tròn trong lớp chăn dày, mềm như kén tằm.
Tạ Trì Quy mím môi bước .
Thành rồi, lý lẽ y thông.
Nuối tiếc thì cũng là chuyện cũ.
Người mặt vẫn là người mặt.
Nhị thư tuổi trẻ phơi phới, dù không bàn đến tính nết phẩm hạnh, chỉ riêng nhan sắc gia thế, đủ để gả cho một vị công tử tuổi xuân tài mạo song toàn.
Lấy y, quả thật có phần thiệt thòi.
Lễ nghi, tôn trọng, một đời vẹn tròn đó là những gì y nên trao cho nàng.
“Còn đau không?”
Y hỏi.
Trừ mái tóc điểm sương, Tạ Trì Quy thực ra là một nam nhân rất tuấn tú.
Phải biết rằng, giữa “một thiếu niên tiêu sái phong lưu” và “một kẻ phóng đãng không biết liêm sỉ”, ranh giới duy nhất đôi khi chỉ là khuôn mặt có đẹp hay không.
Năm ấy y nghịch ngợm không kiêng nể, dám cá cược lung tung, có thể dễ dàng mượn được son phấn của hoa khôi, có thể khiến dâu cả họ Lý tặng riêng trái cây quý bà ấy mất ba năm trồng được, tất cả chỉ bởi mặt kia thật sự quá mức dễ nhìn.
Về sau thế sự xoay vần, y rơi vào địa ngục, ẩn danh mai danh, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, suốt bao năm.
Nhưng phụ mẫu sinh ra vẫn là gốc rễ, nền tảng ấy chưa từng mất.
Hôm hôn, Tạ Trì Quy cẩn thận sửa sang tươm tất từ đầu đến chân.
Y lớn hơn nàng nhiều đúng là thật.
Ở vào độ tuổi đẹp nhất của một người đàn ông cũng là thật.
Vứt bỏ sự bồng bột thuở thiếu thời, lúc này y điềm tĩnh, trầm ổn, dù đất trời sụp đổ mắt, trong mắt cũng chẳng gợn sóng, chỉ như một viên sỏi rơi xuống mặt hồ yên ả.
Vậy nên khi y hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau không?”
Kiều Thư lại ngẩn người.
Vốn định nói gì đó, nhưng không hiểu sao mặt đỏ bừng, rụt người chui vào trong chăn, chỉ để lại một câu khe khẽ: “Thiếp… buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
Vậy là… tắt đèn.
Tạ Trì Quy nhẹ nhàng rón rén đi tắm rửa.
ấy.
Tạ Trì Quy nằm một góc giường, mắt mở thao láo trong bóng tối.
Không ngủ được.
Tóc nàng còn ướt, một lọn chưa buộc kỹ chọc má y.
Lạnh lạnh, tê tê.
Hương thơm ấy, mùi chi tử pha lẫn hoa hồng, ướt đẫm hơi nước, lại càng thêm nồng nàn.
Y nghiêng đầu tránh đi.
Ngày ban hôn, lễ bộ chọn đúng hôm sau là ngày lành tháng tốt.
Nhưng sương nặng, khí lạnh cũng nặng.
Cách y một cánh tay,
Kiều đang nằm nghiêng, cũng chưa ngủ.
Vừa đánh vừa rút, nàng diễn một màn kịch, mượn cớ đau lưng mà tránh được chuyện viên phòng.
Trong mấy ngày , muốn không bị chạm vào, cũng có lý do chính đáng.
Cú ngã đó, nàng khó thật.
Là muội muội ruột của Quý phi, dung mạo khuynh thành, vừa mới cập kê, người cầu suýt nữa đạp sập cả cửa họ Kiều.
Mẫu đừng vội, phải chọn kỹ càng.
Nào còn chưa kịp chọn xong, trời giáng thánh chỉ: Hoàng đế là tỷ phu lại trực tiếp ban hôn.
Phu là Thượng tướng Tạ Trì Quy.
Phụ cực kỳ hài với mối hôn sự này.
Tạ nhân quyền cao chức trọng, lại gần gũi thiên tử, từ họ Kiều có hai rể quý, một là Hoàng đế, một là trụ cột triều đình.
Muốn chen chân vào họ Kiều?
Còn phải xem có xứng hay không!
Nhưng nữ nhân nhìn nam nhân, không giống nam nhân nhìn nam nhân.
Gần như chỉ sau một , Kiều Thư trở thành trò trong giới thư khuê các kinh thành.
Không phải ngày thường vẫn kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, chê trai thiên hạ chẳng xứng?
Cuối lại gả cho một người lớn hơn rất nhiều tuổi, tóc điểm bạc, thậm chí còn có lời đồn vì vướng bạch nguyệt quang, y từng thề cả đời không lấy thê tử.
Người ta nhịn cưới nàng, cũng chỉ vì để có cái giao nhau với Hoàng thượng.
Kiều Thư chưa từng uất ức như vậy.
Nàng ghét Tạ Trì Quy.
Nàng muốn chinh phục Tạ Trì Quy, rửa nhục một trận.
Những chuyện đó, nàng đi lại vô số lần khi thành hôn.
Nhưng hiện giờ, điều khiến nàng bận lại là một chuyện… cấp bách hơn nhiều.
Tóc còn ướt đè gối không ngủ !
Ngày mai nhất định sẽ đau đầu!
Ai mà , Tạ Trì Quy nghe nàng nói buồn ngủ, liền dứt khoát tắt đèn luôn không do dự.
Nàng xoay người một cái, lại xoay thêm cái nữa, càng nằm càng khó .
Cuối không nữa, nàng bật người dậy, giữa bóng tối mở miệng hỏi: “Chàng ngủ rồi sao? Thiếp không ngủ được.”
“Giúp thiếp đổi cái gối khô đi.”
“Thiếp còn phải hong tóc.”
Giọng nói mang theo khí chất được chiều chuộng bao năm, lại còn có ra lệnh, quen sai người khác.
Tạ Trì Quy day trán, cũng chậm rãi ngồi dậy theo.
6
Bữa sáng vô phong phú.
Nếu là Tạ Trì Quy thường ngày, thì không ăn cũng chẳng sao, một chén trà là xong bữa, xưa y chẳng để tâm chuyện ăn uống.
Tất cả hôm đều là vì Kiều Thư đến, nên mới đặc biệt dặn bếp chuẩn bị kỹ lưỡng.
Thế nhưng Kiều Thư chỉ nhấp nửa chén tổ yến, rồi chẳng động đũa thêm gì nữa.
Tạ Trì Quy khẽ nhíu mày: “Nàng ăn ít quá rồi đó.”
Y đưa tay gắp một chiếc bánh nướng đặt mặt nàng.
Kiều Thư tuy không từ chối, nhưng cũng chỉ cắn một miếng nhỏ lấy lệ, vẻ mặt vẫn hững hờ, không hứng thú.
Tạ Trì Quy trầm ngâm một lúc, rồi nói: “ vẫn còn đau à? Hay là để ta cho người mời phu đến xem?”
Người hầu cận đứng rót trà là Bất Hối nghe vậy, tay run bần bật, suýt nữa rót nước vào đĩa rau.
đau?
Phu nhân sao lại đau ở… !
Thậm chí còn đau mức phải mời phu?
Chuyện này… chẳng phải quá kịch liệt rồi ư?!
Hắn vốn là tâm phúc của Tạ Trì Quy, tự nhiên cũng nhìn ra được chủ tử mình hôn lễ ủ rũ sầu muộn, gượng gượng nói.
Nào … không thế…
Nhưng lại, phu nhân thật sự như hoa như ngọc, nước chảy nhành mềm, ngài ấy nhất thời không kiềm chế cũng là điều dễ hiểu.
Nam nhân mà, dù ngoài miệng có nói thanh tâm quả dục, cuối cũng chỉ là lời nói thôi.
Mà thực ra Kiều Thư ăn ít không phải vì đau .
Muốn làm mỹ nhân, muốn giữ dáng yêu kiều như liễu rủ, tất phải thường xuyên đói, phải tàn nhẫn với bản .
Nàng vốn đang trầm tư suy , làm sao để thu phục được Tạ Trì Quy.
Nghe y hỏi vậy, ánh mắt nàng lập tức sáng , rưng rưng ngân ngấn nước, nói nhỏ: “Đau lắm… đau đến mức thiếp cả không chợp mắt.”
Tạ Trì Quy: “…”
Rõ ràng y chắc chắn nàng ngủ rất ngon.
Nhưng cũng đành thuận theo lời nàng: “Vậy để ta gọi người mời phu cho nàng.”
Kiều Thư hài mỉm : “Vậy chàng mời người đắt nhất, tiếng nhất cho thiếp nhé.”
Từ hôm qua sau khi vén khăn hồng, nàng nức nở khóc đến nửa , giờ đây bất nở nụ mặt khuynh thành lập tức tan băng, rực rỡ như xuân về, xinh xắn đáng yêu đến mức khiến người ta hoa mắt.
Tạ Trì Quy thất thần trong giây lát.
Tân hôn được nghỉ tám ngày.
Tạ Trì Quy không có thú vui gì đặc biệt, những ngày không phải thượng triều, y thường ngồi bên cửa sổ cả buổi chiều cũng không thấy chán.
Nhưng Kiều Thư lại không thể ngồi yên.
Hết hỏi y cái áo nào đẹp nhất, lại nhờ đo may áo, làm giày.
Lại hầm canh, làm bánh, chăm lo sợ y đói, sợ y mệt, mềm giọng ríu rít như chim nhỏ bên tai, đích thêm hương trong phòng sách.
Thậm chí còn muốn giúp y… tóc.
Tạ Trì Quy nhìn chậu thuốc bị cô nương kia ôm đặt mặt mình,
trầm mặc không nói.
Kiều Thư mắt long lanh, ngó y năn nỉ: “Chàng thử đi mà, phu . Thiếp chuẩn bị hết rồi, chàng chỉ cần ngồi yên, thiếp làm, đảm không đau, rất nhanh là xong!”
Tạ Trì Quy: “…”
Y biết tóc mình bạc lấm tấm nơi hai bên thái dương, nhìn không đẹp.
Y không để tâm lời người ngoài, nhưng đến việc những lời ấy cũng có thể truyền đến tai nàng, đến việc nàng vì thế mà chê , trong liền không yên.
Ai ai cũng y có phúc, lấy được một nương tử trẻ trung mỹ miều như nước.
Nhưng cái gọi là “có phúc” ấy, nói trắng ra, chẳng khác gì một thứ tai hoạ từ trên trời rơi xuống với nàng.
Thôi thì… cứ làm đi.
Chỉ là… không , quá trình tóc lại ồn ào đến vậy.
“Phu , chàng đang ghét thiếp đúng không?
Sao lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt lạnh tanh đó?”
“Phu , mai sau thiếp già đi, chàng có giúp thiếp lại không?”
“Phu , chàng sẽ không nạp thiếp chứ? Chàng vừa xong tóc, người ta nhìn mà còn thấy thiếp không xứng với chàng rồi, …”
Tạ Trì Quy: “…”
Y vốn ít nói, kẻ dưới đều biết tính tình của y, chỉ khi có chuyện quan trọng mới dám bẩm báo. Tai y chưa bao giờ bị tra tấn bởi thứ thanh âm líu ríu này.
Thực y cũng rất muốn Nhị thư họ Kiều câm miệng.
Nhưng nhớ ra nàng là chính thất phu nhân của mình, nên đành đổi sang một cách nói nhẹ nhàng hơn: “Đừng làm quá , chỉ là tóc mà thôi.”
“Có gì mà quá?!”
Người sau lưng đưa một chiếc đồng.
“Này chàng tự nhìn đi! Rõ ràng trẻ hơn mười tuổi!”
Tạ Trì Quy nhìn người trong , trong chợt run .
Nói trẻ mười tuổi thì hơi quá, nhưng trẻ hơn hai, ba tuổi quả thực là thật.
Tóc đen, tóc đen…
Y chợt nhớ đến thời thiếu niên:
Lúc ấy còn, nhị còn, tam cũng còn.
điềm đạm, thường kiểm tra bài vở của y.
Nhị thầm yêu một cô nương.
Tam thì chỉ thích trêu ghẹo đệ út.
Ngày ấy tốt biết bao, thật sự tốt biết bao…
Y lẽ ra không nên bạc tóc khi tuổi đời còn chưa quá ba mươi.
Tạ Trì Quy như bị phỏng, lập tức lật úp mặt .
Mà phía sau, người kia không hay biết gì, vui vẻ cầm lại , tươi như hoa: “Đẹp lắm đúng không? Hôm trời đẹp, chúng ta đi dạo phố nhé?”
“Đi dạo”, “phố xá” bốn chữ ấy, từng chữ y đều nhận ra.
Nhưng ghép lại với nhau… nghe sao xa lạ quá.
Y không muốn đi.
Kiều Thư liền giơ tay đặt .
“ … chàng làm người ta đau đến mấy không ngủ . Người ta chỉ muốn ra ngoài mua ít cao dán thôi…”
Bất Hối đứng một bên, lặng lẽ dựng tai nghe.
Làm sao mà đau mấy không ngủ được vậy?!
Tạ Trì Quy: “…”
Ta… nàng… con ngựa Hãn Huyết mã của ta đâu rồi?