Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Khi Tống Hi Ninh kéo tay Thái tử làm nũng, nài nỉ hắn cùng nàng lên tường thành thả pháo hoa…
Ta đang bị cấm túc trong Lạc Hà Hiên, lặng lẽ ăn bát cơm nguội lạnh.
Một khi thất thế, mọi người đều bàn tán sau lưng ta.
“Các ngươi nói xem, giờ tiểu thư Tống đã trở về, vị trí Thái tử phi bỏ trống bao nhiêu năm nay có phải cuối cùng cũng sẽ có người ngồi vào rồi không?”
“Nếu tiểu thư Tống thực sự trở thành Thái tử phi, sau này Lục lương đệ còn có ngày nào dễ sống không?”
“Dễ sống thế nào được? Thứ vốn là đồ trộm cắp mà có thể giữ lâu sao? Chẳng lẽ thực sự tưởng là của mình?”
Những lời ấy lọt vào tai, lòng ta quặn thắt từng cơn.
Ta muốn phản bác.
Ta không trộm đoạt cuộc đời của Tống Hi Ninh.
Năm đó ta bước vào Đông Cung, chẳng qua chỉ vì muốn có một chỗ dung thân, không còn phải lang thang đầu đường xó chợ, sống kiếp đói khát.
Nhưng những gì họ nói… có chỗ nào sai đâu?
Xưa kia, tất cả sủng ái mà Cảnh Yến dành cho ta, thực chất chỉ bởi khuôn mặt này của ta có tám phần giống nàng ấy.
Bây giờ, Tống Hi Ninh đã quay về.
Ta cũng nên tỉnh mộng rồi.
Những thứ không thuộc về ta… cũng nên trả lại thôi.
2.
Ta là một cô nhi, từng giành giật thức ăn với chó nơi đầu phố.
Khi sắp chết đói, một vị quý nhân từ kinh thành đến làm việc đã cứu ta.
Hắn tên là Văn Khước, là thuộc hạ dưới trướng Thái tử.
Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy ta, Văn Khước đã tin chắc rằng—ta sẽ trở thành bậc thang giúp hắn thăng tiến trên con đường quan lộ.
Chỉ vì ta quá giống một người.
Người ấy là thanh mai trúc mã của Thái tử—Tống Hi Ninh.
Hai người họ quen nhau từ thuở còn nhỏ, tình cảm sâu nặng.
Lẽ ra, nàng ấy mới là Thái tử phi không chút tranh cãi.
Nhưng bất ngờ… lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tống Hi Ninh luôn tự cho mình cao quý, tính tình kiêu ngạo.
Từ nhỏ đến lớn, Cảnh Yến đều chiều chuộng nàng hết mực, nàng muốn gì, hắn đều dâng đến tận tay.
Nàng thích cái cảm giác được vị hoàng thái tử tôn quý si mê mình, lúc nào cũng theo đuổi, lấy lòng.
Nhưng rồi, vào một lần hai người hẹn nhau du hồ—
Thái tử có việc quan trọng cần xử lý, đến muộn mất một khắc.
Vậy mà chỉ vì thế, nàng liền lập tức lộ rõ sắc mặt khó chịu.
Dù hắn đã kiên nhẫn dỗ dành, phân tích phải trái, Tống Hi Ninh vẫn ngang bướng không chịu nhượng bộ.
Cuối cùng, Thái tử mất kiên nhẫn, sắc mặt trầm xuống.
Tống Hi Ninh nổi trận lôi đình:
“Ngươi có phải đã chán ghét ta rồi không? Được thôi! Tốt nhất cả đời này đừng đến tìm ta nữa!”
Thế là, nàng dứt khoát quay đầu bỏ đi.
Hai người giận dỗi nhau, ai cũng cứng rắn, không ai chịu xuống nước trước.
Cuối cùng, Tống Hi Ninh rời kinh, đến Bắc Cương nương nhờ huynh trưởng—một đi chính là ba năm.
Không ai ngờ, đến khi nàng quay lại…
Trong Đông Cung đã có thêm một người—là ta.
3.
Ngay từ đầu, ta đã biết rõ thân phận của mình.
Chỉ cần ngoan ngoãn làm thế thân, ta có thể hưởng vinh hoa phú quý.
Món hời này, ta kiếm chắc rồi.
Làm thế thân thật tốt.
Khoác lên mình gấm vóc đắt đỏ, mỗi tấc vải tựa như ánh nước lấp lánh.
Sống trong cung điện nguy nga do những bậc thầy kiến trúc bậc nhất đích thân xây dựng.
Thậm chí, ta còn có cả một gian bếp nhỏ của riêng mình.
Đêm đầu tiên bước vào Đông Cung, ta ăn rất nhiều thứ.
Nào là bồ câu quay, vịt hoa hồng, há cảo tôm pha lê, canh vi cá, viên ngọc trai hấp, cá trích hấp, canh vải dâu tằm…
Đêm xuống, bụng căng tròn, ta lăn lộn mãi không ngủ được.
Cuối cùng, ta trốn trong chăn, lặng lẽ lau nước mắt.
Hức…
Được ăn ngon thế này, đúng là quá hạnh phúc mà!
Ngay lúc đó, Thái tử đến.
Bà vú bên cạnh ta giật mình, vội kéo ta từ trên giường xuống, khoác thêm áo ngoài, dẫn ra hành lễ.
Ta vừa đứng dậy, Cảnh Yến nhìn ta, đôi mắt hơi nheo lại.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt ta còn đỏ hoe.
“Sao lại khóc?”
Trước khi theo Văn Khước vào kinh, hắn đã cho người dạy ta quy tắc trong cung.
Ta hiểu rõ phải nói thế nào mới có thể làm người ta vui lòng.
Vì thế, ta cúi đầu, cố tình nhỏ giọng nói:
“Bởi vì… thần thiếp quá vui khi được gặp điện hạ…”
Rồi ta vội cúi thấp đầu hơn, lí nhí đọc lại những lời đã chuẩn bị sẵn:
“Có thể hầu hạ điện hạ, đó là phúc phận của thần thiếp.”
Cảnh Yến chỉ nhàn nhạt nói hai chữ:
“Nói dối.”
Ta giật mình ngước lên, nhưng không hề thấy chút giận dữ nào trên gương mặt hắn.
Ngược lại, ánh mắt hắn mềm mại như nước, khóe môi còn lơ đãng vương nét cười.
“Đừng sợ cô.”
Ta lại càng chột dạ, vội cúi gằm mặt xuống.
“Vì… vì đồ ăn trong bếp nhỏ của Đông Cung quá ngon… thần thiếp không nhịn được… bây giờ ăn no quá, bụng đau…”
Cảnh Yến ngẩn ra, nhìn ta không chớp mắt.
Hầu kết hắn khẽ động, giọng nói bỗng khàn khàn hơn vài phần.
“Ngoan lắm.”
4.
Trong vòng một tháng, ta gần như đã nếm thử hết các món ăn của thiên hạ.
Đồng thời, ta cũng tìm được một sở thích mới—học nấu ăn.
Ta bắt đầu tận dụng nguyên liệu sẵn có.
Leo lên cây quế, hái hoa để chuẩn bị ủ mật.
Đúng lúc này, ta nghe thấy giọng nói của người hầu bên cạnh Cảnh Yến.
“Điện hạ bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, đã mấy ngày rồi không dùng bữa đàng hoàng.”
“Cứ tiếp tục thế này, không quá vài ngày nữa, bệnh dạ dày của điện hạ chắc chắn sẽ tái phát.”
Mấy ngày nay, bệ hạ ngã bệnh, rất nhiều quốc sự dồn cả lên vai Cảnh Yến.
Ta ngồi xổm trên cành cây, trầm tư suy nghĩ.
Hình như ta có thể làm gì đó giúp hắn.
Tối hôm đó, trên bàn ăn xuất hiện một chén cháo thơm mùi quế hoa.
Ta bưng bát cháo đến trước mặt hắn, nhẹ giọng nói:
“Điện hạ, thần thiếp nấu bát cháo quế hoa dưỡng vị an thần, mời điện hạ dùng một chút.”
Hơi nóng lan tỏa.
Hương thơm dịu nhẹ của hoa quế dần dần khuếch tán, nhẹ nhàng xoa dịu sự căng thẳng trong không khí.
Cảnh Yến nhìn bát cháo, ánh mắt dần thả lỏng.
Hắn hỏi:
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc chăm sóc cô?”
Ta mỉm cười, đưa tay áp lên lòng bàn tay hắn, khẽ cọ cọ như làm nũng.
“Điện hạ hôm nay chăm chỉ hơn một phần, tương lai thiên hạ sẽ bớt đi một người giống thần thiếp trước đây—bị lưu lạc đầu đường xó chợ, chịu cảnh đói rét.”
“Vậy nên, chăm sóc điện hạ, cũng xem như thần thiếp đang góp một phần sức cho bách tính.”
Những lời này, ta nói rất chân thành.
Từ sau khi vào Đông Cung, Cảnh Yến đã mời nữ phu tử đến dạy ta chữ nghĩa, kinh sách.
Mỗi lần học đến mức đầu óc quay cuồng, ta lại càng cảm thấy—
Người mỗi ngày phải xử lý những chuyện rối ren kia, thật sự rất vĩ đại.
Cảnh Yến im lặng rất lâu.
Lâu đến mức ta bắt đầu hoài nghi, liệu có phải mình đã nói sai điều gì không.
Đúng lúc ta định mở miệng giải thích, hắn bất ngờ dùng lực, kéo ta vào lòng.
Hắn ôm chặt lấy ta.
Giọng hắn trầm thấp, mang theo một chút kiên định khó hiểu:
“Lục Triều Vân, hứa với cô… từ nay về sau, đừng làm cái bóng của ai nữa.”
“Hãy chỉ làm chính nàng.”
Bên tai ta ồn ào lạ thường.
Tiếng tim hắn đập ngay sát bên, xen lẫn âm thanh của ngọn nến cháy nổ lách tách, tiếng chuông ngọc trên trâm cài khe khẽ lay động, và cả tiếng một con mèo hoang rẽ qua lùm cây ngoài cửa sổ.
Trong lòng ta lại rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức chỉ còn lại nhịp tim của ta và hắn.
Rất lâu sau, ta nghe thấy chính giọng nói của mình.
“Được.”
Giống như một kẻ cô độc bước đi trong bóng tối quá lâu, cuối cùng cũng tìm thấy ánh sáng ấm áp.
Ta dần dần tham luyến thứ tình cảm chỉ thuộc về riêng ta.
Ta bắt đầu quên đi mình từng là thế thân của Tống Hi Ninh.
Ta học cách đón nhận tình yêu, cũng học cách đáp lại tình yêu.
Mùa xuân năm sau, hai chúng ta cùng nhau trồng một cây hải đường trong Đông Cung.
Cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo những cánh hoa rơi lả tả.
Ta vui vẻ reo lên:
“Điện hạ, đẹp quá!”
Cảnh Yến từ phía sau vòng tay ôm ta, cọ cọ vào tóc mai, thì thầm:
“Nàng gọi cô là Nghiễn Chi.”
“Sau này, chỉ gọi tên tự của cô—Nghiễn Chi.”
Trong lòng ta như được thấm đẫm mật ngọt, dần dần tan chảy trong hạnh phúc.
Chúng ta quả thực có tình, có ý.
Ta đã nghĩ rằng, những ngày tháng sau này sẽ luôn bình lặng như thế.
Cho đến khi—
Tống Hi Ninh trở về.