Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Không tôi diễn quá đà không, đến cả ông trời không nhìn nổi nữa.
tan ca đổ mưa lớn.
Loại mưa xối xả ấy.
Điều tệ nhất là xe tôi đã gửi tiệm sửa qua, tôi đi taxi .
Đúng tôi chưa làm sao, một chiếc Porsche Cayenne màu đen chậm rãi dừng mặt tôi.
Khi cửa kính xe hạ xuống, gương mặt đẹp trai đến tàn nhẫn Tống Trì hiện .
“Lên xe đi.”
Chần chừ một giây là lỗi tôi.
Tôi lập tức mở cửa ghế phụ và ngồi .
“Cậu là Tống Trì đưa cậu về?” Giọng ở dây bên kia phần kích động.
Tôi gật .
“Được đấy!”
giơ ngón cái với tôi qua màn hình.
“Đúng bảo bối, cậu xịt hoa hiệu vậy?”
Chủ đề chuyển quá nhanh, tôi nhất thời không phản ứng kịp.
“ cơ?”
“Ý là cậu xịt loại hoa nào.” Giọng bỗng hạ thấp xuống, đầy vẻ thần bí.
“Trong vài , mỗi lần gặp Tống Trì cậu đều dùng đúng loại hoa .”
“Nhất định đừng đổi, để mũi anh ta nhớ lấy mùi hương cậu.”
Tôi sững người, chiêu đó nữa sao?
Âm thầm ghi chú .
Cứ thế, suốt năm liên tiếp, mỗi tôi đều đến quán bar.
Mỗi lần tan ca, Tống Trì luôn đúng xuất hiện cửa quán.
Giữa chúng tôi dần hình thành một loại ăn ý kỳ lạ, anh ta không lý do đưa tôi về, tôi không hỏi.
Cho đến thứ năm.
đó tôi không đến quán bar.
Và những sau đó không xuất hiện nữa.
Tống Trì WeChat tôi, nhưng anh ta không hề nhắn tin.
Tôi bắt nghi ngờ, liệu anh ta đã quên tôi không.
Tôi đã nghĩ kỹ , nếu anh ta vẫn không liên lạc, thì tôi sẽ chủ động kiếm cớ nhắn tin cho anh ta.
Chỉ là tôi không ngờ, chưa buổi .
Khi tôi xuống nhà vứt rác hoàng hôn, Tống Trì bỗng xuất hiện mặt tôi.
“Sao anh đến đây?” Tôi chút ngạc nhiên.
Anh ta bước từng bước gần, đứng cao hơn nhìn xuống tôi, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu tôi: “Sao mấy không đến quán bar?”
“Tôi…”
Tôi đảo tròng mắt, vẫn chưa nghĩ nên trả lời thế nào.
Bỗng nhiên bị sặc bọt, ho sặc sụa.
Tống Trì đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi, một sau tôi mới ổn .
“Cảm à?” Anh ta hỏi tôi.
Cái cớ này nghe ổn.
Tôi gật .
“Ừm… không hiểu sao bị cảm đột ngột.”
Anh ta nhìn tôi một , bỗng bật cười nhẹ.
“ chơi trò cơ thật.”
“…” Tại sao bị nhìn thấu toẹt làm ?!
“Cho cô cái này.” Anh ta đưa cho tôi một chiếc hộp nhung.
“Cái vậy?” Tôi vô thức nhận lấy, ngón tay chạm lòng bàn tay lạnh mát anh ta.
“Tiện tay mua thôi.”
xong, anh ta quay người rời đi.
Tôi về nhà mở hộp xem.
Bên trong là một chiếc vòng tay.
Rất đẹp, đúng kiểu tôi thích.
Tôi đeo tay, chụp ảnh gửi cho Tống Trì.
【Vòng tay đẹp lắm, cảm ơn anh nhé!】
Buổi , tôi kể chuyện Tống Trì đến tìm tôi cho nghe.
“Tốt lắm, anh ta đã hơi thích cậu , nhưng vẫn thiếu một chút.”
“Thiếu cơ?” Tôi không hiểu.
“Như thì, mấy cô bạn gái Tống Trì đều là kiểu tự động dâng cửa.”
“Tống Trì chưa từng chủ động theo đuổi ai, nguyên tắc anh ta là không bao chủ động. Bây anh ta đang chờ cậu tay .”
Tôi trợn tròn mắt: “Vậy chủ động sao?”
“Nonono.” lắc .
“Bây cậu cần làm là khiến anh ta phá vỡ nguyên tắc, chủ động vì cậu.”
“Làm sao để kích thích anh ta chủ động?” Tôi háo hức hỏi.
“ cho cậu một tin vui.” đột nhiên đổi giọng.
“Hai nữa sẽ về , đến đó sẽ cho cậu .”