Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3.

bị ném buồng giam ngay sát vách ta. tỉnh , bà ta bò đến bên song sắt hỏi ta: “Vân Châm, những gì nói nào đều là ? Tướng ông ấy thực sự muốn…”

Ha ha, bà ta tin rồi.

Ta sợ đám lính đang rình nghe nên không mở miệng, nở một nụ cười mà có ta mới hiểu được.

Tóc mai rũ rượi, m.á.u bùn đất bê bết khắp mũi thân mình. Bà ta kích động nắm lấy song sắt, hận không thể lao qua xé xác ta ra. Hành động ấy có đã động đến vết thương, bà ta hít một hơi lạnh, nộ mắng: “Đồ tiện nhân, điên rồi không?! vậy thì có ích lợi gì?”

thân sẽ bị hại c.h.ế.t mất! cả Vân gia sẽ vì mà gặp họa, vĩnh không ngóc đầu nổi không!”

Lời nh.ụ.c m.ạ êm tai sao. Lời chúc tụng cũng chân thành sao. C.h.ế.t một gã cha, khiến cả Vân gia không thể ngóc đầu nổi, ta có quỷ cũng sẽ ngậm cười nơi chín suối.

Ta lười chẳng buồn để ý đến nữa, xa xa vang tiếng khóc lóc trùng trùng điệp điệp. Người của Vân gia đều bị bắt tới đây rồi. Đám lính đọc một cái tên liền ném một người ngục. Ta cố gắng rướn mắt nhìn xem bọn chúng cầm cuốn gia phả có đầy đủ không, vạn đừng bỏ sót một ai.

Ta thong thả ngồi đếm. Xem kìa, tên nô bộc kia ngày thường chuyên thói dậu đổ bìm leo, giờ khóc cha gọi mẹ là đáng . Thị nữ kia đây từng lén lau nước mắt cho ta, là đáng tiếc, kiếp sau ta nguyện kết cỏ ngậm vành báo đáp nàng.

Ô kìa, đó chẳng phải là Vân Tú sao?

Vân Tú ngày thường cao ngạo tự đắc ta, giờ đây sắc xám ngoét, rõ ràng là bị dọa cho hồn xiêu phách lạc. Ả quỳ rạp bên cạnh : “A nương, nương đừng dọa con, nương nào rồi?”

Mỗi nhìn thấy Vân Tú, ta đều cảm thấy kỳ quái. Bởi Vân Tú đã không còn là Vân Tú của ngày xưa nữa.

4.

Thực ra, ta là kẻ mang theo ký ức tiền kiếp mà luân hồi.

, kẻ hành hạ tính kế ta mẫu thân không phải , mà là Liễu Phù. Nhắc đến Liễu Phù, thân ả cũng đáng thương. Từ năm mười ba tuổi đã liên tục bị đem bán, đưa tặng, luân chuyển qua bao hậu viện của quan hoạn vương hầu.

Liễu Phù vốn là thiếp thất của ngoại tổ ta, sau ông đem ả tặng cho thân ta. Tiền kiếp, mẫu thân ta đối đãi Liễu Phù, nói là nhìn nhận như tiểu thiếp của trượng phu, chi bằng nói mẫu thân coi ả như một đứa “nữ nhi” trong một mối quan hệ đầy biến dị thì hơn. Bởi đứa “nữ nhi” do chính thân của bà tặng cho trượng phu của bà.

Mẫu thân thủy chung vẫn mang lòng lân mẫn muốn bù đắp cho ả, chính vì , sự ngược đãi phỉ báng sau của Liễu Phù mới khiến bà đau đớn đứt ruột.

Vân Tú của là cốt nhục của Liễu Phù, so Vân Tú còn độc ác hơn gấp bội. Ả cố tình đẩy ta xuống nước, còn ngăn cản nô bộc muốn cứu ta. ta cố trồi , ả dùng cành cây quất thẳng tay ta. Cũng chính rơi xuống nước đó, Vân Tú lỡ lời, ta mới đích đệ của ta cũng c.h.ế.t dưới tay Liễu Phù.

Đích đệ của ta danh tự Vân Tĩnh, bằng tuổi Vân Tú. Đệ ấy tạ quá sớm, ký ức của ta về đệ không nhiều, đôi nhìn thấy Vân Tú mới chạnh lòng nghĩ: Nếu Tĩnh Nhi còn sống, liệu có ham chơi nghịch ngợm như ả không?

Sau Liễu Phù hiến kế thân, gả ta cho một quan trấn giữ Bắc cảnh. xá xa xôi, núi cao xa, đến tận mẫu thân trọng bệnh ta cũng không kịp trở về. Ta không được gặp bà cuối, thấy một linh tiêu điều quạnh quẽ. Thị nữ hầu hạ bà từ sớm đã bị giải tán, mẫu thân ta là nữ nhi của công hầu, tướng phu nhân, vậy mà bị giày vò đến mức không còn hình người.

Ta tức giận muốn điên người, Vân Tú còn dám đến ta khoe khoang việc sắp trở thành Thái t.ử Trắc phi. Ta rút đoản đao tùy thân, đ.â.m thẳng tim ả.

Xuống Địa phủ mà Trắc phi của ả đi!

Cơn thịnh nộ đối mẹ con Liễu Phù kéo dài tận đến ta trùng sinh vẫn chưa hề nguôi ngoai. Ta trùng sinh năm năm tuổi, Liễu Phù mẫu thân ta sau đều mang thai. họ cùng chùa lễ Phật hoàn nguyện, ta thừa cơ xô Liễu Phù đang có t.h.a.i xuống đài cao.

Liễu Phù mất đi cốt nhục, thống khổ khôn cùng. Mẫu thân cũng vì “sai sót” của ta mà tự trách không thôi, trong m.a.n.g t.h.a.i ưu tư quá độ, sinh ra Vân Tĩnh bẩm sinh yếu ớt, chẳng bao lâu thì yểu mệnh.

Quãng thời gian đó ta vô cùng mê muội. Ta không có nên tiếp tục công cuộc phục thù hay không. Sống một , Liễu Phù vẫn chưa tổn hại đến mẹ con ta, huống hồ là Vân Tú còn chưa thành hình trong bụng ả.

Liễu Phù sau sảy t.h.a.i luôn u uất sầu muộn, thân ban đầu còn an ủi, sau chán ghét ả. Sau một buổi yến tiệc, nhân ả tư sắc vẫn còn, ông ta đem ả ban thưởng cho một viên quan dưới trướng. Kẻ tiền kiếp từng nhiều bức mẹ con ta cùng, nay vì chọc giận thân mà bị tống khứ đi một cách dễ dàng như .

Tùy chỉnh
Danh sách chương