Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, đối với những quân quan Lục Trấn vốn bất mãn với triều đình Lạc Dương, ta chỉ cần khẽ đẩy một cái… thần khí của quốc liền đổi hướng mũi giáo, nhắm thẳng về hướng Nam – nơi lầu hồng gác tía, hưởng thụ vinh hoa.
Lúc đó xử trí vẫn còn ở Võ Xuyên quả là một nan đề. Ta quản thúc , mỗi ngày suy tính nên g.i.ế.c tế cờ hay giữ lại làm con tin. biết ta muốn thuyết phục người cùng xuôi Nam tấn công Lạc Dương, một kẻ vốn ôn nho nhã như tượng Phật đất, vậy mà lần đầu tiên nổi trận lôi đình, tuyệt thực mưu cầu tuẫn quốc.
“Vân Châm, quân dân Lục Trấn đã chống chọi với người ròng rã mấy chục , lúc muốn ‘hợp tác’ với họ, quân dân biết chuyện có còn phục không?”
“Dẫu họ nghe theo , có bảo đảm người qua biên giới không báo tư thù? Có bảo đảm an nguy của bách tính Lục Trấn? Lẽ nào thực sự tin người có làm tới mức không lọt sợi tóc?”
Tiền kiếp ta quả thực rất đáng ghét, lải nhải khuyên nhủ ta rất , ta thảy bỏ ngoài tai, chỉ lệnh cho người đè chặt lại cưỡng ép đút thức ăn.
“Điện hạ nay đã là tù nhân, đừng bận tâm đến chuyện bên ngoài nữa.”
Sự thực chứng minh, tạo phản cần phải làm một mạch cho xong, tuyệt đối không trì hoãn. Ta và mấy vị quân quan muốn suy tính chu toàn hơn, hoàn thiện hơn, kết quả là Trường thứ hai mươi mốt, một phong thư từ Lạc Dương gửi tới. rằng thân ta thân tiều tụy, e là không còn sống bao .
Ta kịp suy nghĩ, lập tức khởi hành hồi kinh, không ngờ sau về không thì mưu phản bại lộ, ta bị bắt , Vân cũng bị diệt tam tộc răn đe quân phản loạn.
12.
Tiền kiếp ta tuy c.h.ế.t thảm, nhưng nghĩ lại cả Vân cùng ta xuống Địa , tâm can phút chốc cũng thấy thư thái hơn nhiều.
phô diễn trước mặt ta bản lĩnh xoay chuyển càn khôn, lật làm mây, úp tạo mưa của . Ta những ra hình tự tại như chốn không người, thậm chí còn tìm cho ta một nữ t.ử tù thế mạng.
ta đi gặp Vân đã bị giam , suốt dọc đường, từ tốt cho đến Thiên Ngưu Phủ, ai nấy như không nhận ra ta. Cứ như ta thật sự chỉ là một nữ quan bên cạnh Thái . Quyền thế của vị Thái t.ử , thật sự quá mức kinh người.
“Không ngờ lại có bản sự như vậy, sớm đã bấu víu Thái .” Vân quay lưng về phía ta mà quỳ ngồi, lưng vẫn thẳng tắp, dường như vẫn còn là vị Võ Tín hầu uy phong lẫm liệt của một tháng trước.
Quả là bậc võ tướng, chịu qua cực hình mà vẫn giữ diện. bù cho ta và Trần Huy lúc ấy, toàn thân đau đớn đến mức động ngón cũng không nổi, “Những điều ông không ngờ tới còn nhiều lắm.”
Vân không hề rống giận điên cuồng như ta tưởng, trái lại bình tĩnh một cách dị thường: “ phải. Vi phụ già rồi, người sắp c.h.ế.t mới phát hiện cả đời lại bị nữ nhân đùa giỡn trong lòng bàn .”
Ông ta chậm rãi xoay người lại, động tác có chút trì trệ vì thương tích. Những vết m.á.u lốm đốm thấm qua lớp áo tù, “A Châm… lại gần đây một chút, vi phụ nhìn không rõ mặt con.”
Vân gầy gò đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu, trên mặt còn có một vết roi lật cả thịt ra ngoài. Đôi ông ta đỏ ngầu, phủ một tầng huyết vụ.
Ta siết chặt chiếc đèn lồng trong , không kìm mà đỏ hoe theo. Nhưng ta không tiến lên, Vân dù sao cũng là võ tướng, sâu trăm chân c.h.ế.t mà không ngã, ta sợ ông ta làm hại mình.
“Trần thị trước c.h.ế.t đã với ta rất nhiều, những qua… đã ủy khuất cho con rồi.”
Ta bật cười một tiếng, ngẩng đầu, nhắm , tức thì hai hàng lệ tuôn rơi. Lớp gông xiềng vô hình đè nặng lên người ta bấy bỗng chốc tan biến, ta nắm chặt vật trong , dùng nó kháng cự lại ảo giác linh hồn sắp tan biến.
“Nghe bà ta xong, vi phụ đêm không chợp . Cứ nhắm lại là liền nhớ tới con còn nhỏ, tự mình dùng gỗ đẽo một thanh kiếm, bảo rằng lớn lên giống ta làm một vị Đại tướng quân uy phong.”
“Trong số các nhi nữ của ta, chỉ có con là giống ta nhất. Cha con ta đi đến nước , là lỗi của vi phụ.”
Ta vừa khóc vừa cười, khóc đến hụt hơi, cười đến không dứt. Đèn lồng rơi xuống đất, ta hai ôm mặt, bả vai run rẩy không ngừng.
thân ơi thân, Người và con đã chờ đợi lời xin lỗi quá rồi. Sự hy sinh thầm lặng mười như một của Người, sự nịnh bợ dè dặt suốt hai kiếp người của con, tất thảy bằng màn cá c.h.ế.t lưới rách mới khiến ông ta “động lòng”. Khiến ông ta sợ hãi.
“Vân , hôm nay ta khóc cho t.h.ả.m trạng của ông, ông tưởng ta tha thứ, buông tha cho ông sao? Trái lại, ta càng vì thiên tính huyết nhục phụ t.ử mà đau lòng, ta lại càng hận ông.”
“Ông đối với ta và thân màng hỏi han, đệ đệ c.h.ế.t rồi, ông trách thân suy sụp, liền đem cả Tướng Quân Phủ giao cho Liễu… Trần Huy. Thậm chí mặc kệ cho mụ ta khinh , hà khắc với chúng ta.”