Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ thản nhiên liếc qua, đi thẳng vào phòng chủ tịch.
Dọc đường, nhiều nhân viên cũ thấy mẹ thì mừng rỡ vây quanh.
“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng lại rồi!”
【Chú Vương – giám đốc tài chính, cánh tay phải của ông ngoại, trung thành nhưng bị gạt ngoài.】
【Quản lý Lý – phòng thị trường, cũng là người của mình, bị chèn ép đủ đường.】
【Còn gã áo hoa kia – giám đốc nhân sự, chó săn của Bùi , chuyên nhét người của bọn chúng vào.】
Mẹ mỉm , nhẹ nhàng chào hỏi từng người.
cuộc họp, Bùi đưa mắt hiệu đám tay .
Bọn chúng lập thao thao bất tuyệt báo cáo thành tích rực rỡ.
Mẹ gõ bàn:
“Không đúng. Doanh thu tốt thế, tại quý ba lợi nhuận lại thấp hẳn?”
Đám kia ấp úng, chẳng thành lời.
Mẹ sang nhìn thẳng vào :
“Bùi , tốt nhất anh giải thích rõ ràng tôi.”
Khuôn mặt sa sầm, cây bút tay suýt bị bẻ gãy.
Mẹ chẳng nể nang, đứng dậy bỏ đi.
Về đến , việc đầu tiên mẹ làm là phân tích toàn bộ báo cáo tài chính 5 năm gần nhất.
Bà bế tôi, từng trang từng trang xem kỹ.
【 lần này mẹ lại sốt sắng với công ty vậy? Rõ ràng đã khác với kiếp trước rồi…】
Tôi ngáp , mệt quá thiếp đi.
Khi tỉnh lại, thấy mẹ đang nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh.
【Ủa, ánh mắt này là ? Chẳng lẽ… mẹ tôi?】
Mẹ tinh nghịch nháy mắt với tôi.
tôi mừng điên:
【Trời ơi! Mẹ thực sự thấy mình! Tuyệt vời! Mẹ con đồng , còn sợ nữa!】
【Xem lần này chúng ta lũ khốn nạn kia sập hay không!】
4
Từ hôm đó, mẹ càng để tâm tới tôi, hầu không rời nửa bước.
Còn sáu sói mắt trắng kia thì bà mặc kệ, coi không tồn tại.
Tối hôm ấy, tôi nằm phòng trẻ, mơ màng sắp ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng của cha và bà kia.
“Má, mẹ con bé Minh Noãn… khi nào nhận điều không?”
“Không đời nào!”
Giọng bà ta chắc nịch: “Con làm việc kín kẽ lắm rồi, nó phát hiện . Chẳng qua sinh con nhỏ, mới đầu thì quý thôi. Vài hôm nữa sẽ khác.”
Tôi hừ lạnh, trở mình:
【Hai kẻ ngu xuẩn! Mẹ tôi sớm biết hết rồi, chờ mà coi!】
Chẳng bao lâu, mẹ trở về.
Vừa vào phòng, bà liền tuyên bố:
“Bọn trẻ cũng lớn rồi, từ tháng này dừng hết tiền tiêu vặt. Muốn thì tự kiếm.”
Sắc mặt Bùi và bà lập đen ngòm.
“Trì Minh Noãn! Bà điên rồi à? Chúng vẫn còn là trẻ con!” – bà ta gào lên.
“Trẻ con? Tôi nhớ thằng đã mười lăm tuổi, thời xưa đã trận rồi. họ Trì chúng tôi không nuôi kẻ vô dụng.”
rồi, mẹ mặc kệ bọn họ giận, bế tôi lên hôn .
【Chuẩn luôn! Ăn của mẹ tôi, uống của mẹ tôi, còn dám hại mẹ con tôi? Không cửa!】
Mẹ vừa tôi, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng.
Rồi bà đầu, hiền với sáu kia:
“ con, sau này phải biết bảo vệ em gái nhé, rõ chưa?”
Bùi cùng bà ta liếc nhau, rồi ép:
“Mẹ con hỏi kìa, mau trả lời đi.”
Mấy kia miễn cưỡng ậm ừ.
Bỗng vỗ trán:
“Ôi, hình anh quên khóa cửa xe.”
xong liền chạy ngoài.
【Hừ, ai tin ! Chắc chắn là đi báo tin tiểu tam.】
Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau lại.
【Đúng là bọn súc sinh, ăn uống dựa dẫm vào mẹ tôi, giờ bảo vệ tôi cũng không muốn. Mẹ mau đuổi hết chúng đi!】
Mẹ đang định đó thì điện thoại reo.
xong, sắc mặt bà thay đổi.
“Con ngoan, công ty việc gấp, mẹ phải đi ngay.”
Bà đặt tôi vào nôi, rồi gọi Bùi cùng đi.
“ nhờ má và con trông Minh Minh giúp.”
Vừa mẹ bước khỏi cửa, sáu nhóc đã sang vây quanh bà .
“Bà ơi, Trì Minh Noãn quá quắt lắm rồi!”
“Đúng đó, lại cắt tiền tiêu vặt của chúng con!”
Bà ta khinh bỉ nhổ toẹt:
“Sợ ! này cuối cùng vẫn do ba con quyết định!”
“Đợi thêm ít lâu, lấy cổ phần tay nó rồi, thì nó chẳng còn giá trị nữa.”
Bà ta hất cằm về phía tôi:
“Đến lúc đó, con tiện nhân này, muốn xử lý thế nào thì xử lý.”
Tôi đến mức đạp thùm thụp trên giường, còn nhổ ngụm nước miếng về phía bọn họ.
Bà độc ác lập trừng mắt, bước lại gần, cách lớp chăn mà bóp mạnh vào mông tôi .
Đau đến mức mắt tôi ầng ậc nước.
Sáu con sói mắt trắng nhìn nhau, thằng hạ giọng độc ác:
“Bà ơi, không bằng giờ ta làm con tiện chủng này thành ngốc đi.”
“Nó mà ngốc thì con đàn bà Trì Minh Noãn kia chỉ còn biết dựa vào chúng ta.”
Bà vỗ đùi đét:
“Vẫn là cháu đích tôn của bà thông minh nhất!”
bọn hề hề, xoay người đi vào vệ sinh, cầm chiếc khăn mặt ướt, nhe nhởn mà áp sát tôi.
Thằng túm lấy tôi, treo ngược đầu xuống:
“Con tiện chủng, trách thì trách mẹ mày quá nuông chiều mày thôi. Hôm nay bà ta không ở đây, xem ai cứu mày!”