Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
50
Sáng hôm sau, ta lại nôn oẹ.
Ta choáng váng.
Lẽ nào… ta ăn trúng gì đó?
Nha hoàn hoảng hốt đi mời phu.
Lão phu đến, sờ râu xong lại sờ râu.
ta đầy ẩn ý, rồi quay sang cha Mẫu Thân Ta.
Sau đó mới ghé tai ta thì thầm: “ nương, ăn chút gì ngon vào đi.”
Ta gật : “Cho ta thuốc chống nôn, ta muốn ăn chút, đang đói.”
Lão phu ghé sát lại, thì thào: “Lão thân nương bị chết… nên khuyên nương ăn no lần cuối.”
Ta hãi: “Là sao cơ?”
Ông ta lắc đau xót: “ nương… thai rồi! Đã hai tháng rồi đấy!”
Ta hoảng hốt gào : “Sao có thể?! Ta… ta có thể thai sao?!”
51
sân, ta trèo cây.
Nghe lão phu nói xong, ta tức cầu xin ông ấy đừng nói Phụ Thân Ta .
cần uống thuốc phá là được rồi.
Lão lắc , rồi bỏ đi.
Lão già chết tiệt , khám bệnh cho nhà ta bao năm, chẳng cho ta chút thể diện nào.
Họ đang nói phòng khách sân nhà ta.
Ta soạt cái, trèo cây thụ sân.
Phụ Thân Ta tức giận quát lớn bên dưới:
“Xuống đây! Hôm nay ta chết ngươi!”
Ta ôm chặt lấy thân cây!
viện loạn thành nồi canh.
thì can, thì khóc, thì hét om sòm.
Ta cảm thấy rất đơn.
rất hãi.
Phụ Thân Ta nhất định chết ta.
Ta… lại thai rồi.
Ta đâu có biết là thai chứ.
Chẳng ai nói cho ta biết điều đó cả.
Biểu ca Tấn vương bảo rằng ấy rất vui sướng, nói phải tận hưởng mỹ nhân nhiều vào,Dù gì rảnh rỗi không có việc gì làm.
Nhưng… đâu có nói là có thai!!!
52
Chẳng bao lâu sau,Tấn vương tới.
Phụ Thân Ta , đen như đáy nồi: “Tấn vương, ngươi là biểu ca nó, lại lớn hơn vài tuổi.
Nó không hiểu , ngươi không hiểu sao?!
chưa thành thân đã hấp tấp như vậy, danh tiếng con gái nhà lành không cần nữa à?!”
Tấn vương đầy ngơ ngác, vội vàng cúi xin : “Xin cậu, là của cháu.”
Phụ Thân Ta giận dữ: “Giờ phải dời ngày cưới sớm ! Ta viết thư cho Quý phi!”
Tấn vương tức gật như gà mổ thóc: “Dạ được ạ, cậu ơi, cháu xin . À… nhưng rốt cuộc là… gì vậy ạ?”
Phụ Thân Ta hừ lạnh tiếng, hất tay áo bỏ đi.
Mẫu Thân Ta lau nước mắt: “Nó thai rồi! Sao các con lại dại dột đến thế!
Rõ ràng là những đứa trẻ rất ngoan cơ …”
Tấn vương: “A? Ồ… A? Ồ… Vâng… Cảm ơn mợ… xin mợ…”
53
Ta Tấn vương tròn mắt nhau.
Tấn vương áy náy nói: “Biểu … xin nha. Ta quên không nói cho biết…
Ta là nam, không có bầu được, là nữ… có thai đấy.
Sau chúng ta biết rồi, ngoan nào.”
Ta phụng phịu: “Thế giờ làm sao?”
Tấn vương thì thào: “ làm sao nữa? Ta mau mau thành thân đi.
Đứa nhỏ nhất định phải là của ta! muốn bị chết à?”
Ta tức thật.
bây giờ y như hồi nhỏ, ta trốn ra ngoài chơi,
Kết quả ta bị chó cắn.
Hai đứa không dám nói ai biết,
lại bị lớn cho nhừ xương.
54
Cứ tưởng cần cưới sớm là yên .
Ai ngờ… Thái tử lại tới phủ.
Nghe nha hoàn nói đến, ta không để tâm.
bụng nghĩ: thì làm gì được ta chứ?
Cùng lắm… thì trả lại tiền thôi.
Kết quả, quản cười tươi rói đến mời ta:
“Lão bảo tiểu thư đến chính sảnh chuyến.”
Ta tức tê cả da .
Quản đích thân mời… nghĩa là Phụ Thân Ta muốn chết ta!
Vừa vào chính sảnh, Thái tử thấy ta, liền tức đứng dậy, vồn vã hỏi han: “Thế nào? Khó chịu lắm không?
Vừa nghe nói nàng có thai, tức tới ngay.
Muốn ăn gì, dùng gì, cứ bảo nha hoàn.
Hai là do ta sai đến chăm sóc nàng.”
Ta đứng hình.
55
Lần trước gặp nhau đấm đá sống chết kia ?
Giờ lại đổi nữa rồi?
quay sang nói Phụ Thân Ta : “Phó nhân, đứa bé bụng nàng là của thần.
Thần đã tâu rõ phụ hoàng, xin hôn rồi.”
Sắc Phụ Thân Ta đã đen đến không thể đen hơn.
Lúc , Tấn vương hùng hổ bước vào:
“Thái tử! Ngươi đang nói xằng bậy gì đó?! Đứa nhỏ là của ta!
Chúng ta đã quyết định dời hôn lễ sớm hơn rồi!
Đến hôm đó, ngươi đừng có vác đến! thấy ngươi là thấy xui xẻo!”
Thái tử lạnh giọng: “Tấn vương, không ai nói cho ngươi biết… ngươi không có khả năng sinh con à?”
Tấn vương: ???
Ta: ???
Phụ Thân Ta : ???
Quản : … vẫn cười.