Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Thẩm Thư Ninh đứng dậy, quấn chặt tấm chăn dày rồi ra mở cửa.
Đứng ngoài là một luật sư xa lạ và một người quen – trợ lý Lý.
“Các anh đi cùng nhau à?” Thẩm Thư Ninh cau mày.
Lý trợ lý lắc đầu, xách theo chiếc vali: “Không, đây là luật sư của phu nhân Thẩm. Còn tôi là nhận lệnh của Hạ tiên sinh.”
Cứ như nếu không giải quyết xong thì sẽ không chịu dừng.
Lần này, Thẩm Thư Ninh không đuổi hai người đi.
Cô tiện tay ném cho họ hai chai nước khoáng thượng hạng – Evian.
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Thẩm Thư Ninh ngồi xếp bằng trên sofa, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Đây là giấy tờ chuyển nhượng 45.7% cổ phần Tập đoàn Thẩm vốn thuộc về phu nhân Thẩm và cô Thẩm Nguyệt Kiều, kèm theo séc tiền mặt, cùng giấy tờ sang tên và sổ đỏ của ba căn nhà ở Xidan Shangguoque, Shouchuang Tianxi và Wanliu Shuyuan.”
Luật sư bình tĩnh lấy ra một xấp tài liệu dày cộp:
“Phu nhân Thẩm và Nhị tiểu thư nhờ tôi chuyển lời: Họ biết với cô những thứ này có lẽ không đáng gì, nhưng đây là bù đắp của họ. Cô nhận hay không, nó vốn đã thuộc về cô.”
Phu nhân Thẩm thì thôi đi, ngay cả Thẩm Nguyệt Kiều cũng nhường cổ phần sao?
Thẩm Thư Ninh hơi bất ngờ.
Cô khẽ hắng giọng.
Trợ lý Lý cũng lấy ra một tập hồ sơ dày.
“Cô Thẩm, đây là toàn bộ tài sản của Tập đoàn Hạ thị…”
Chưa kịp nghe hết, Thẩm Thư Ninh đã nhíu mày cắt lời:
“Ý gì? Họ Hạ nhà mấy người cũng phủi tay hết rồi hả?”
“Ha ha… chuyện này…” Trợ lý Lý lúng túng không biết trả lời sao.
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Hạ Yến Từ vang lên từ cửa.
“Anh chỉ muốn xin lỗi em, anh biết… chỉ có đau đớn như em từng trải qua mới gọi là xin lỗi.”
Trợ lý Lý và luật sư nhà họ Thẩm rất biết điều, lập tức lặng lẽ rời đi.
Hạ Yến Từ gắng chịu cơn đau ở ngực, từ từ bước tới.
“Anh đã chuyển hết tài sản sang tên em. Giờ anh không còn gì trong tay nữa. Giữa chúng ta, anh không còn là kẻ đứng trên cao, không còn nhìn xuống em nữa. Thư Ninh, anh chỉ muốn cho em quyền và cả sự tự tin để làm tổn thương anh.”
Thẩm Thư Ninh nhìn chằm chằm người đàn ông mặt mày tái nhợt, tự ý đến nhà cô.
Bất chợt cô nhếch môi cười lạnh:
“Hạ Yến Từ, làm anh đau thì coi như bảy năm kia chưa từng tồn tại sao? Hay có thể xóa sạch tất cả thương tích giữa chúng ta? Anh có ngây thơ quá không?”
Nói ra những lời này, cô vừa thấy khoan khoái vừa thấy đau nhói trong tim.
Chẳng khác nào tự vạch miệng vết thương ra.
Nhưng lời vừa dứt, chỉ nghe “bịch” một tiếng.
Thẩm Thư Ninh giật mình nhìn sang.
Hạ Yến Từ vậy mà quỳ thẳng xuống trước mặt cô!
“Xin lỗi, Thư Ninh.”
Hạ Yến Từ buông bỏ tất cả tự tôn và kiêu ngạo, quỳ gối sát bên cô.
Anh muốn nắm lấy đôi tay trắng muốt thanh mảnh kia, nhưng lại kìm nén mà buông xuống.
“Thư Ninh, anh biết anh làm gì cũng không bù đắp được những tổn thương đã gây ra cho em. Anh chỉ muốn công bằng, muốn tất cả tủi nhục, đau khổ, bi thương của em mấy năm qua có một lối thoát…”
“Các người… các người chỉ muốn bản thân cảm thấy dễ chịu hơn thôi! Tôi dựa vào cái gì mà cho các người cơ hội đó? Tôi cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho các người. Tôi muốn các người mãi mãi đau khổ, còn đau khổ hơn tôi năm đó!”
Thẩm Thư Ninh túm lấy chiếc gạt tàn bên cạnh, hung hăng ném thẳng vào Hạ Yến Từ.
Chỉ nghe anh rên khẽ một tiếng.
Chiếc gạt tàn thủy tinh đập trúng vai anh.
Thế mà Hạ Yến Từ vẫn đỏ mắt, thẳng người dậy ôm chặt lấy Thẩm Thư Ninh.
“Thư Ninh, không sao hết. Em không tha thứ cũng được, không hòa giải cũng được, làm tổn thương bọn anh cũng không sao.”
Khoảnh khắc bị anh ôm chặt, Thẩm Thư Ninh sững người.
Đó là một cái ôm thật lạ lẫm và gượng gạo.
Hạ Yến Từ cũng ý thức được điều đó.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người lập tức buông ra.
Vai bị đập, ngực vẫn đau âm ỉ, nhưng Hạ Yến Từ chỉ mím môi, cụp mắt xuống.
“Xin lỗi, là anh sai, anh… có chút không kiềm chế được.”
Giọng anh nhỏ và yếu ớt kéo Thẩm Thư Ninh trở lại thực tại.
Chỉ trong thoáng chốc, cô lại nhớ về Hạ Yến Từ của mười sáu năm trước.
Khi ấy, anh là Hạ Yến Từ tốt nhất.
Mà bây giờ, cô cũng là Thẩm Thư Ninh tốt nhất.
Giữa hai phiên bản tốt nhất ấy, lại cách nhau mười sáu năm yêu hận đan xen, nuốt nước mắt vào trong.
“Hạ tiên sinh mà cũng có lúc không kiềm chế nổi trước người như tôi sao?”
Thẩm Thư Ninh cười lạnh giễu cợt, ánh mắt băng giá:
“Bây giờ không thấy tôi chướng mắt ghê tởm nữa sao?”
Nghe vậy, mặt Hạ Yến Từ lập tức tái nhợt.
Lời làm tổn thương một khi đã nói ra thì như nước đổ khó hốt lại.
Mà lúc này, chẳng khác gì sau ngần ấy năm, viên đạn ấy lại bắn trúng ngay giữa trán Hạ Yến Từ.
Thẩm Thư Ninh như nhớ lại quãng ký ức địa ngục đó, nhớ đến căn phòng biệt giam u ám ẩm thấp trong trại giam.
“Cút!”
Cô chỉ thẳng ra cửa, giọng gắt lên:
“Tôi không muốn nhìn thấy anh! Anh chỉ làm tôi đau đớn, chỉ khiến tôi nhớ đến cái đêm đó, nhớ đến bảy năm sống không bằng chết!”
Cái đêm đó?
Nhìn Thẩm Thư Ninh đang gần như sụp đổ, Hạ Yến Từ vẫn đứng yên.
Anh lại một lần nữa kéo cô vào lòng.
“Thư Ninh, nghe anh nói, đêm đó anh không hề hôn Thẩm Nguyệt Kiều, thật sự không hề hôn cô ta.”
Nhưng bây giờ nói ra thì còn có ý nghĩa gì?
Không còn quan trọng nữa, từ lâu đã không còn quan trọng nữa.