Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18
học, tôi vẫn ở cùng một quận.
Giữa hai nơi có tuyến xe buýt chạy thẳng.
Hứa Tấn Niên nào cũng đến tìm tôi.
Dù muộn nào cũng .
Anh ta thật sự rất thích ôm tôi, hôn tôi.
Tôi hoàn toàn đỡ không nổi.
Có muốn khéo léo từ chối, anh ta lại giọng điệu nửa đùa nửa thật:
“Sao? Theo đuổi được tôi rồi thì mẻ à?”
“Chê tôi rồi đúng không.”
“Sao không nói gì?”
Tôi gỡ tay anh ta:
“Anh bịt miệng tôi thì tôi nói kiểu gì!”
Anh ta lại ghé sát :
“Baby, vậy tôi không hôn em nữa, em hôn tôi nhé?”
Xin hỏi có gì khác nhau không?
Rồi một , anh ta đột nhiên nói:
“Các bạn cùng phòng của anh nào cũng nhận được vài bức thư tình đấy.”
“ còn em?”
“Tôi cũng có.”
Cảm giác nguy cơ lập tức dâng cao.
Bây giờ anh ta không còn là tóc vàng, không còn là “ ca” trường nữa.
Cao ráo, đẹp trai, dáng chuẩn, tốt.
Ăn mặc chỉnh tề một chút là đủ sức tranh danh hiệu nam thần trường rồi.
“Nhưng baby yên tâm, anh giữ đạo đức đàn ông lắm, vứt thẳng tay. Trong mắt trong tim anh chỉ có em thôi.”
Dù anh ta dụi cổ tôi làm nũng.
Nhưng tôi vẫn quyết định chủ động tìm anh ta.
đứng dưới ký túc xá chờ.
Vừa hay gặp anh ta cùng bạn cùng phòng .
Thấy tôi, mắt Hứa Tấn Niên sáng hẳn:
“Baby, sao em lại ?”
Rồi huých huých vai bạn cùng phòng:
“Vợ tôi, đẹp không?”
“À đúng rồi, cậu còn độc thân, thôi không chọc nữa.”
Lại chạm vai một khác:
“Cậu có yêu rồi. Haizz, yêu xa.”
kia còn chưa kịp nói.
Anh ta đã siết chặt vai tôi:
“Đúng , bọn tôi quyết định tốt nghiệp sẽ kết hôn.”
Ba bạn cùng phòng: “?”
Tôi: “?”
19
là cứ , từ học tôi thẳng kết hôn.
Năm 25 tuổi, tôi mang thai.
Hứa Tấn Niên sợ hãi vô cùng.
Sợ tôi va chạm hay té ngã.
Anh học làm các món ăn dinh dưỡng, tự tay nấu cho tôi.
Những cuộc họp ở công ty, nếu giải quyết tại được thì anh không đến công ty.
Đối xử với tôi bảo vật quốc .
Tuy rất hạnh phúc, nhưng bị quản lý sát sao mỗi , tôi lại cực kỳ thèm ăn.
là nhân anh phải sang thành phố bên cạnh công tác, tôi lén trốn ngoài.
Xúc xích nướng thật ngon.
Đồ nướng thơm lừng.
Bún ốc, ơi tuyệt quá!
ăn vui vẻ, điện thoại reo.
Là Hứa Tấn Niên:
“Em ở đâu?”
Tôi che ống nghe, nuốt bún dám nói:
“Ở .”
“Video.”
“Em sắp ngủ rồi, chồng ạ.”
“Em cũng nhớ anh lắm, hu hu, may mai là được gặp anh rồi.”
“Em bé đạp , không nói nữa nhé, em cúp máy đây.”
“Cúp?” — một tiếng lạnh — “Em quay lại.”
Tôi cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Hứa Tấn Niên trực tiếp bước đến trước tôi, nhìn chằm chằm bàn đầy đồ ăn.
Rút giấy lau miệng tôi xong, không nói một lời, kéo tôi nhét xe.
Lao nhanh trên đường.
Về đến , anh ngồi trên sofa, sắc u ám.
Tôi lấy lòng:
“Chỉ ăn có chút xíu thôi .”
“Baby, anh thật sự muốn giết em đấy, không những lừa anh, còn dám ăn nhiều đồ ăn vặt vậy!”
“Anh nói bao nhiêu lần rồi, đồ ngoài không vệ sinh, ta phải kiểm soát cân nặng, vậy sinh không khó khăn.”
“Em coi lời anh gió thoảng qua tai à?”
Tôi ghé sát lại, hôn anh:
“Đừng giết em , được không?”
“Em chỉ hơi thèm thôi, tội đâu đến mức đó.”
Anh quay :
“Đừng có xòa với anh.”
“Lần em không dám nữa.”
“Thật đấy, em thề.”
Vừa dứt lời.
Tôi chợt sững lại.
Cảnh … sao thấy quen ?
Đây chẳng phải là đoạn tình tiết tôi từng bịa sao?
Sao lại thành thật rồi?
Tôi thấy buồn trong lòng.
Ôm lấy Hứa Tấn Niên nịnh nọt.
Phải dỗ rất lâu anh nguôi giận.
Rồi tôi cũng không để chuyện trong lòng nữa.
20
sinh con, Hứa Tấn Niên vẫn luôn ở bên tôi.
Nhờ có anh.
Em bé không bị thừa cân, nên tôi sinh cũng khá thuận lợi.
Chỉ là anh lại khóc thể mất hồn vía.
“Không sinh nữa, tuyệt đối không sinh nữa, lát nữa anh triệt sản luôn.”
Anh run run đôi môi hôn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi, nước mắt rơi xuống tôi:
“Hy Hy, anh yêu em.”
Sự đời của đứa trẻ mang đến niềm vui cho đình.
Bố tôi vui đến mức không nỡ rời tay.
Hứa Tấn Niên cũng , phụ nữ mạnh mẽ khiến Hứa cha phá sản, cuối cùng cũng buông bỏ oán hận ở tuổi xế chiều.
À, quên chưa nói.
Tên con riêng kia, Hứa Tấn Niên tự mình khởi nghiệp, đã bị anh bày mưu tống tù.
Không ai còn có thể đe dọa đến hai anh em họ nữa.
Hứa hỏi:
“Đã nghĩ tên chưa?”
Hứa Tinh Nhiễm chen :
“Ghép tên của anh và chị dâu lại đặt, thủ khoa học, để anh nghĩ cho.”
Cô ấy kéo Tô Dục Xuyên lại.
Vì hàm răng của Hứa Tinh Nhiễm cậu ta tốn không biết bao nhiêu công sức, giờ còn học chuyên sâu ở Học viện Y Bắc .
Cậu đẩy đẩy gọng kính:
“Hay là để chị dâu tự đặt .”
“Con gái , hy vọng con bé có thể bình an khỏe mạnh, đời vui vẻ, gọi là Duyệt Dĩ.”
“Hứa Duyệt Dĩ. Ừm, rất hay.” Hứa nhét một tấm thẻ đen áo tôi:
“Bà nội sẽ để cháu thuận lợi, hạnh phúc.”
“Từ nay về , đình ta sẽ không chia xa nữa.”
Hứa Tinh Nhiễm nắm chặt vạt áo Hứa Tấn Niên, hai vành mắt đều đỏ hoe.
Tôi đương nhiên hiểu.
Trước kỳ thi học, ở tôi, buổi tối cô ấy nằm cạnh tôi từng nói, rất ngưỡng mộ việc tôi có một đình hạnh phúc.
Tôi nghĩ…
Hứa Tấn Niên cũng vậy.
Nhưng không sao .
Tất những nuối tiếc của tuổi trẻ, giờ phút đều đã trọn vẹn.
tôi ở bệnh viện ba , rồi chuyển sang trung tâm dưỡng sinh sinh.
“Sao không về ?”
“Không biết tại sao, chỉ là thấy hơi lo lắng.”
Tôi siết chặt tay anh:
“Em đây.”
Nhưng vẫn đợi tháng rời .
Từ thang máy xuống thẳng gara.
Bình an về biệt thự.
Tôi :
“Nỗi lo của anh là thừa rồi.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, hôn trán tôi:
“Không sao là tốt rồi.”
làm bắt đầu mang đồ .
Hứa Tấn Niên ôm con.
Bỗng một âm thanh chói tai vang .
Một chiếc xe thể thao lao với tốc độ cao.
phía trước là một đứa bé tầm bốn, năm tuổi đứng.
Có lẽ là bản năng bùng nổ làm .
đó tôi chẳng nghĩ gì .
Trực tiếp lao .
“Không!!”
Mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng gào xé lòng của Hứa Tấn Niên.