Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trọng sinh trở về năm 1977.
Tôi mở mắt bờ con sông nhỏ.
Là để chờ đón người chồng thanh niên trí thức – Ngụy Kiến Anh đi học trở về.
trước, cũng ở bờ sông , tôi nghe thấy anh ta và một người khác nói những lời không đứng đắn.
Trong lòng tôi đầy nghi hoặc – bởi trong thôn chỉ có mình anh ta lên thị trấn học bổ túc cấp ba, vậy thì anh ta đang nói với ?
Nửa đêm ra bờ sông, tất nhiên chẳng việc gì quang minh đại.
Vì không chú đến thân hình, tôi họ phát hiện.
Ngụy Kiến Anh trấn an tôi, nói tôi nghĩ nhiều, rồi ôm lấy vai tôi kéo về. Nhưng ngay sau , tôi lại người ta nện một cú vào sau gáy.
người ngã xuống sông, ngấm lạnh mà phát sốt, óc hỏng, đời sống trong ngây dại.
Về sau, anh ta thi đỗ đại học, rời khỏi nơi . Nhiều năm sau, trở về với vinh quang, sống độc một mình, ngoài miệng nói là vì có lỗi với tôi.
Người đời đều khen anh ta si tình, thủy chung.
Nhưng họ không biết rằng, tôi tuy bề ngoài ngu ngơ vô hại, trong thức tỉnh táo.
Chỉ là thân thể không nghe theo thức mà thôi.
Sau khi trọng sinh, điều tiên tôi làm là tìm ra kẻ đã hại mình, rồi báo thù.
1
Mới bước vào tháng Mười, trời đã rơi trận tiên.
sáng đến .
Tiết trời rét buốt.
Tôi dừng , nhìn ra mặt sông.
Trên mặt nước đã đóng một lớp băng mỏng.
Tôi núp dưới bóng một cây liễu lớn, thân cây năm người ôm mới xuể, phía sau lớp đã che đi dấu tôi để lại.
Hoa không ngừng rơi xuống, nghĩ tôi cũng theo bông mà trôi về trước.
Cũng là . Tôi lo cái thân hình gầy yếu Ngụy Kiến Anh không chịu nổi lạnh.
ấy, tôi mang theo áo bông da cừu ra đón anh ta.
Đi men theo bờ sông, lấy trắng dưới soi sáng con đường phía trước.
phía cầu vọng lại có tiếng động, tôi đoán chừng là lúc Ngụy Kiến Anh quay về.
Tôi vui mừng tiến đến đón.
Nhưng trước khi anh ta rẽ khỏi cầu, tôi đã nghe thấy tiếng cười cợt khe khẽ.
là thứ âm thanh đặc trưng khi Ngụy Kiến Anh nổi cơn dục vọng.
Sau , anh ta thấp giọng nói:
“Tiểu An, hay là mai đến nhà tôi, Lê Thu Sương ở cửa trồng đào , ngay sau phố trong thôn…”
Hình như tôi nghe thấy tên mình. Tôi nhìn thử xem rốt cuộc Ngụy Kiến Anh đang nói với .
Dù sao, trước nay anh ta đều lấy lý do cơ sở kém nên lên thị trấn học bổ túc.
Không học cùng tôi cũng vì bù kiến thức.
Chưa từng nhắc có người khác đi học cùng mình.
Tôi thấy lưng Ngụy Kiến Anh quay về phía tôi.
“Kiến Anh, anh đang nói với vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.
Anh ta bỗng khựng lại, động tác cứng ngắc quay , ôm vai tôi kéo đi.
“Không… không , tôi đang đọc tiếng Anh. Trời lạnh lắm, mau về thôi.”
Tôi ngoái lại, nhưng anh ta càng ghì chặt vai, ép tôi đi về phía trước.
Bất , sau gáy tôi đau nhói, phía sau có lực mạnh xô tôi rơi xuống sông.
Lớp băng mỏng “rắc rắc” vỡ nát, thức tôi chìm dần vào bóng .
Hiện tại, trên người tôi khoác áo bông da cừu chuẩn cho Ngụy Kiến Anh
Dưới đặt mấy tảng đá to cỡ người.
Tôi ẩn mình dưới bóng cây liễu khổng lồ.
Tay đều được giữ ấm.
Tôi dựng thẳng tai, lắng nghe động tĩnh phía cầu.
Giọng Ngụy Kiến Anh vang lên:
“Tiểu An, hay là mai em đến nhà anh, Lê Thu Sương trồng đào cửa, ngay sau phố thôn…”
người vừa bước xuống cầu, đã có chút lưu luyến chẳng rời.
trước, lúc tôi bất xuất hiện, cắt ngang cuộc đối thoại họ.
Lần tôi nén hơi thở, căng tai lắng nghe.
“Được, em thật sự không xa anh, anh Kiến Anh. Anh không biết đâu, em ước gì nào cũng được ở cạnh anh. Thấy anh nói với người khác, bất kể nam hay nữ, em cũng không kiềm chế nổi bản thân.” Một giọng đàn vang lên.
Đàn !
Đàn !
Thì ra lại là một người đàn !
trước tôi ngây ngốc, nhưng thức rõ ràng, suốt xoay quanh đám phụ nữ cạnh Ngụy Kiến Anh, nghi không biết mới là kẻ hại mình.
Không lại là một người đàn .
Người dáng không cao, nếu không thì khi Ngụy Kiến Anh quay lưng về phía tôi, chắc chắn tôi đã nhìn thấy rồi.
Ngụy Kiến Anh cao một mét tám, kẻ đánh vào sau gáy tôi, góc độ ấy chắc chắn chưa đến một mét bảy.
Khó trách trước đến cuối cùng tôi không tìm ra kẻ thù.
“Tiểu An, anh có xứng để em đối xử tốt với anh vậy sao? Vì anh, em đánh nhau với bạn học thầy đuổi học, anh nhất định chịu trách nhiệm với em.” Trong giọng Ngụy Kiến Anh đầy áy náy.
“Xứng chứ, anh Kiến Anh. Hồi nhỏ, trong khu tập thể lũ trẻ đều bắt nạt em, gọi em là đồ con hoang. Chỉ có anh, chỉ có anh giúp em. lúc , em đã luôn giữ anh trong lòng.” Tiểu An nói chắc nịch.
Ngay tôi cũng thấy xúc động.
“Sau anh về nông thôn, em không cách nào, cha ruột bắt về, ta nhất quyết bắt em đi lính, em…”
Tôi lén ngó ra ngoài.
người ôm nhau, tay Tiểu An quàng lên cổ Ngụy Kiến Anh, hôn chụt chụt vang lên.
Hôn thật lâu, họ mới rời nhau ra.
“Tiểu An, anh nhất định sẽ không phụ em. Em không thể lên thị trấn học bổ túc thì mai cứ đến nhà anh ở, Lê Thu Sương học hành khá, nhiều thanh niên trí thức cũng đến nhờ ấy chỉ, để ấy dạy em!”
Vừa nghe vậy, Tiểu An lập tức không vui.
“Không được! Thà em không thi đại học chứ không để ta dạy. Anh nhất định ly hôn với ta. Em có tiền, em có thể thuê người khác đến dạy chúng ta.” Tiểu An tức làm nũng.
Tôi nhìn mà chỉ biết lắc .
Tưởng trước mình đã thấy đủ , không có thứ khiến tôi cảm thấy hoang đường.