Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ , nghe nói đài truyền hình đó đã đến phỏng vấn rồi.”
“Con đường tương lai còn rất dài, hy vọng có giữ vững bản tâm.”
Ngày đó có không ít hoa và tiếng vỗ , khi đám đông tản đi, lòng tôi lại chỉ in sâu một câu nói lẩm bẩm: “Từ , đợi ở Bắc .”
Tôi đã đăng ký chuyên ngành Lịch sử của Bắc .
Khi về đến , lại có một người đứng ở cổng khu chung cư tôi. Từ Gia ở cổng khu chung cư, dáng vẻ thất thần, dường như cố ý đợi tôi.
Nghe nói, ngày học, hoa khôi đã chặn đường đuổi đến tận cậu ta. lớn tiếng, nói rằng nếu Từ Gia không đi cùng cô ta, thì ai cũng đừng hòng .
Hai người giằng co, chặn xe của bố mẹ Từ Gia, lấy cái chết uy hiếp.
Cảnh tượng trở nên rất khó coi.
họ Từ thậm chí đã báo cảnh sát. Cuối cùng, một hồi giằng co của , đã khiến cả hai người họ đều đến muộn nửa tiếng môn Văn đầu tiên.
Từ Gia không được phòng , cuối cùng, không tránh khỏi việc bỏ một môn. Các thầy cô đều khuyên cậu ta học lại, bản thân cậu ta cũng dường như có ý định này.
Từ Gia nhìn tôi không nói nào, dường như đang đợi tôi mở . Tôi nhíu mày, không để ý đến cậu ta, chuẩn đi vòng qua.
Một giây sau, tôi lại Từ Gia nắm chặt cánh từ phía sau.
“Từ ,” Từ Gia trầm xuống: “ lại không muốn gặp tôi đến vậy sao?”
Cậu ta nói xong, mím môi, ánh đầy thất vọng.
“Tôi phải đi học lại rồi, có đợi tôi không?”
“Không.”
Tôi trả một cách dứt khoát, thuận tiện chặn lại những tiếp theo của cậu ta: “Bạn học Từ, giữa chúng ta hình như còn chưa đến mức có bàn luận vấn đề này nhỉ?”
Sắc mặt Từ Gia sững sờ.
Cậu ta run rẩy môi, lướt qua một tia đau khổ, khổ: “Từ , có lúc tôi nghĩ, giá như bức thư tình đó do viết, thì tốt mấy.”
Tôi nhìn cậu ta một cái, lặng lẽ , khẽ nói: “Cút.”
Từ Gia không tin được nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Tôi ngẩng cao đầu, nghênh ngang bỏ đi.
Nếu không phải được sống lại một lần nữa, tôi còn không , người này lại có có hai mặt đến vậy.
16
Kỳ nghỉ dài đến, tôi dùng tiền học bổng thêm tiền tiết kiệm của bố mẹ một khoản, mua cho họ một căn lớn hơn.
Cuối cùng tôi cũng có đến nơi mà mình đã luôn nỗ lực vì nó.
Đây vốn một chuyện rất đáng để ăn mừng.
Sau tất cả sự phồn hoa, tôi rất muốn chia sẻ với người đó cuộc đời tôi, rất muốn gọi điện cho ấy, muốn chính miệng nói một tiếng “cảm ơn”. Nhưng lại rất hối hận, lúc đó lại quên cả việc xin thông tin liên lạc của .
Tôi lật tấm ảnh đó , ở mặt sau nắn nót viết một dòng chữ.
[Đàn , xin hãy đợi một chút.]
Hai tháng sau, sinh viên năm nhất Bắc nhập học.
cổng trường, người đông đúc. , bóng dáng quen thuộc đó một lần nữa lọt tôi.
Xương sống của chàng trai trẻ thẳng tắp, còn hơn cả cây tuyết tùng lạnh lẽo.
Cứ như có một sự dẫn lối vô hình, ngột quay người lại, vẫy từ xa với tôi.
Bên hồ Vị Danh, tôi như ma xui quỷ khiến hỏi ấy: “Lúc đó những tên côn đồ đó bắt, đã báo cảnh sát đúng không?”
Sau khi kỳ học kết thúc, tôi chọn đến bạn thân ở. vì rằng chuyện đó có lẽ sẽ bùng nổ vòng vài ngày.
và những tên côn đồ đó bàn bạc, sẽ rằng họ căn bản không với tôi. Sau đó, tình hình đã không phát triển như tôi dự đoán.
khi nhập học, tôi đã nhờ bố hỏi thăm, mới rằng, ngày học, những tên côn đồ đó đã vì gây rối trật tự công cộng mà người khác báo cảnh sát đưa đồn.
sững sờ một chút, khẽ: “Mỗi một công dân có chính nghĩa, đều có nghĩa vụ phải làm như vậy.”
Một câu trả rất chính thức, cũng rất giống với tính cách của , lạnh nhạt và xa cách.
lòng tôi bỗng có chút hụt hẫng.
Một giây sau, ấy lại nói với tôi: “Thật , chỉ không nỡ… ngôi sao cứ thế rơi xuống.”
Ánh sáng nhỏ vụn người đàn ông trẻ tuổi, trở nên rực rỡ, giống hệt như đáy tôi.
đưa , khóe môi hiện lên nụ : “ , tương lai rộng mở.”
“Ừm, tương lai rộng mở.”