Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi bàn rút đi, ngay cả nhiệt độ của đầu ngón vừa phải. lần này, vì thành tích của tôi thụt lùi, trong năm sinh lên sân khấu giao lưu với Thẩm Chu, không tôi.
Tôi thể đứng dưới sân khấu nhìn, che giấu suy nghĩ không muốn bị khác khám phá.
Mọi thứ dường không gì thay đổi.
Khi tan , một bạn nam thần bí tìm tôi, đang đợi tôi dưới cầu vượt ngoài trường. Tôi nhớ, sắc trời nghiêng về phía ráng chiều.
Bóng lưng của đàn ông trẻ tuổi giống một tảng đá thông lạnh giá.
Tư thế của ấy rất thoải mái, ánh chạy dọc theo sống mũi cao của ấy, tạo thành mảng tối đan xen.
Là… Thẩm Chu.
Tôi vốn nghĩ là trò đùa của ai đó, tim đập loạn xạ, quay định đi.
“Từ Nghi Vãn…”
Đột nhiên, ấy gọi tên tôi từ phía .
Tôi quay đầu lại. Đôi mắt mỏng của Thẩm Chu, rủ xuống một đường cong nhỏ.
“Từ Nghi Vãn,” ấy lẩm bẩm, “ đợi em ở Bắc Đại.”
9
đến khi về đến nhà, tôi vẫn còn màng, vừa trải qua một giấc hoang đường.
còn vài ngày nữa là đến kỳ thi đại .
Tôi buổi trước ngày thi, tôi đã sữa đậu nành mà Từ Nghiên , đó, màng màng tài xế xe taxi đến một nơi xa lạ.
Vừa xuống xe, tôi đã bị tên côn đồ đang đợi sẵn ở đó kéo hẻm, muốn phản kháng, lại không chống lại cảm giác bất lực trên toàn thân, cổ họng phát tiếng cầu cứu yếu ớt.
Tôi khàn giọng, cầu xin họ buông tha tôi.
“Đừng… vậy, xin các .”
Cuối , viên gạch trong tên côn đồ rơi xuống. cơn đau dữ dội, phải của tôi máu chảy cuồn cuộn.
đó nhổ một bãi, nghênh ngang bỏ đi.
khi tỉnh lại, tôi gần không cảm đau nữa, biết rằng, tất cả niềm kiêu hãnh của tôi đã bị hủy hoại hoàn toàn khoảnh khắc đó.
Tôi bỏ thi môn Văn, môn , tôi dùng trái làm bài rất khó khăn.
10
Một ngày trước kỳ thi đại .
Từ Nghiên nũng nịu , cần bố xin nghỉ một mình để chúng tôi đến phòng thi là . Tôi và Từ Nghiên một điểm thi, không một phòng thi.
“Em đi chị, để lấy chút may mắn của bá.”
sớm ngày hôm , cô ta lại lộ vẻ mặt hoảng hốt, cúi đầu lục tung cặp sách một cách hỗn loạn.
Bố hỏi cô ta làm sao vậy.
Từ Nghiên sốt ruột đến mức giọng mang theo tiếng khóc: “ đã lấy nhầm thẻ dự thi của bạn bàn , chúng lại không một điểm thi.”
“Vậy chúng ta đi đổi lại, hai đứa đến phòng thi, thời gian chắc kịp…”
Từ Nghiên lấy điện thoại , cắt ngang lời bố: “Không sao đâu, đã gọi xe giúp chị , không thể vì mà làm lỡ kỳ thi của chị.”
Bố tôi khả thi, quyết định ngay lập tức cô ta ngoài. Từ Nghiên lại dường đột nhiên nhớ điều gì, quay lại, lấy một sữa đậu nành đã vặn mở nắp.
“Chị ơi, sữa đậu nành này, coi em chúc chị thành công rực rỡ nhé.”
Bố tôi xoa đầu cô ta, giọng đầy an ủi: “Nghiên Nghiên bây giờ đã hiểu chuyện , sớm đã đi mua bữa .”
Từ Nghiên nhét sữa đậu nành tôi: “Chị ơi, mau đi.”
Cô ta nhìn chằm chằm tôi, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một vẻ u ám.
Tôi mỉm cười.
Mười mấy năm chung sống, bức thư tình đó, tôi vẫn chừa lại đường lui cô ta. sống lại một lần nữa, cô ta vẫn muốn đẩy tôi chỗ chết.
Bố tôi mang cả bánh bao trên bàn ăn đến, dặn dò tôi vài câu, bảo tôi làm bài nghiêm túc. Để Từ Nghiên yên tâm, tôi một ngụm sữa đậu nành và thuận thế đi ngoài.
“Chị ăn không nổi, sữa đậu nành thôi, xe em gọi ở dưới lầu khu chung cư đúng không?”
Tôi hỏi một cách vô tư.
Từ Nghiên quả nhiên yên tâm, tôi biển số xe một lần, vừa thúc giục bố tôi nhanh chóng cô ta đi.
11
Xuống lầu, tôi tìm một góc, cố gắng nôn ngụm sữa đậu nành vừa nuốt. Tôi đại khái đoán , trong sữa đậu nành thêm thuốc ngủ.
Mặc dù tôi không nhiều, tôi không muốn bất kỳ sai sót nào.
đó, bố tôi và Từ Nghiên xuống lầu.
Từ Nghiên cố tình kéo dài thời gian, tận mắt nhìn tôi ném sữa đậu nành rỗng thùng rác, lại đợi tôi lên xe, lúc này mới yên tâm, cười với tôi từ trên xe: “Chị ơi, hôm nay phải cố gắng lên nhé!”
Xe chạy một lúc, tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu.
Chú ấy nhíu mày: “Cô bé, sớm thế này mà đi đến Chu Trang hả? Chú mang cặp sách, hôm nay đi thi đại à?”
lẽ kiếp trước, tài xế đã hỏi tôi câu hỏi tương tự.
lúc đó tôi đã vì tác dụng của thuốc, mà ngủ thiếp đi trên xe.