Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g74MprWoc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Một kẻ ích kỷ như cô mà cũng xứng đáng được tôi xin lỗi sao?”

Tôi phản kích thẳng thừng:

“Anh nghĩ anh là ai? Ly hôn rồi thì chúng ta là người dưng,

Một người làm thuyền trưởng mà ngay cả sự tôn trọng tối thiểu với người lạ cũng không có à?”

Anh ta nghiến răng ken két:

“Loại đàn bà hèn hạ như cô đáng lẽ nên chết luôn trên con tàu đó!”

Thấy vậy, Mộ Nhĩ Bạch lập tức bắt đầu trổ tài diễn xuất:

“Chị à, em biết tâm trạng chị không tốt, nhưng đứa bé trong bụng chị không nên bị ảnh hưởng vì chuyện này mà!

Lúc đó chị có làm hỏng thuyền cứu hộ thật, nhưng dù sao chị cũng là phụ nữ mang thai, em không trách chị đâu. Em chỉ mong chị đừng làm ầm lên nữa, được không?”

Vừa dứt lời, một làn sóng chỉ trích từ xung quanh lập tức ùa tới:

“Chẳng phải là con đàn bà độc ác đó sao? Vẫn chưa bị chửi đủ à? Cả tuần nay rồi mà còn chưa yên phận!”

“Loại người như cô ta coi mạng người chẳng ra gì, sao trên đời lại còn có kiểu phụ nữ thế này chứ!”

Thẩm Diệp Hạc vẫn không hề đứng ra bênh vực tôi.

Anh ta chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Mộ Nhĩ Bạch, rồi tiếp tục quay sang tôi quát lớn:

“Cô không nghe thấy tôi nói gì à? Xin lỗi ngay!”

Tôi nhìn chằm chằm vào hai người họ, ánh mắt đầy vẻ chế giễu:

“Anh đi đến trước mộ con tôi mà quỳ xuống xin lỗi trước đi đã.”

“Lúc đó tôi đúng là mù mắt! Sao lại có thể kết hôn với anh chứ!”

Nụ cười đắc ý của Mộ Nhĩ Bạch như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tôi.

Rõ ràng, tất cả đều nằm trong sự tính toán của cô ta.

Cứ cười đi, càng cười rạng rỡ bao nhiêu, thì đến lúc phải khóc… sẽ càng thê thảm bấy nhiêu.

Người đi đường đã quay lại cuộc cãi vã hôm đó và đăng lên mạng, rất nhanh, “tai tiếng” của tôi lại một lần nữa lan rộng khắp các diễn đàn.

Khoảnh khắc bước ra khỏi Cục Dân chính, Thẩm Diệp Hạc thậm chí không thèm ngoảnh đầu lại.

Anh ta ôm chặt lấy Mộ Nhĩ Bạch, cả hai cùng nhau lên xe rời đi.

Anh ta thậm chí còn không hỏi lấy một câu về tình trạng hiện tại của đứa bé.

Mà tôi… cũng chẳng buồn nói thêm điều gì nữa.

Sau khi đặt phòng xong, tôi lập tức đến đồn cảnh sát.

Trên đường đi, Mộ Nhĩ Bạch gửi cho tôi một tin nhắn, đầy vẻ đắc ý:

“Dù có sống lại một lần nữa, cô vẫn là kẻ thất bại. Đứa con của cô vốn dĩ không có cơ hội chào đời.”

Tôi không trả lời cô ta, mà lặng lẽ lưu lại tin nhắn đó, cùng với đoạn video do hành khách trên tàu quay được, tôi nộp tất cả cho cảnh sát.

Sau khi xem xong đoạn video, thái độ của cảnh sát lập tức trở nên đầy thông cảm.

“Tại sao cô không giao những bằng chứng này cho chúng tôi sớm hơn?”

Tôi khẽ trả lời:

“Nếu tôi công khai những chứng cứ này ngay từ đầu… thì tôi đã không thể thuận lợi ly hôn rồi.”

Kết hôn bao nhiêu năm, vì mang thai nên tôi đã nghỉ việc, giờ gần như không còn bất kỳ nguồn thu nhập nào.

Sau khi ly hôn, tôi buộc phải nhanh chóng tìm được một công việc, nếu không thì ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng không thể xoay xở nổi.

Thế là tôi bắt đầu nộp hồ sơ xin việc qua các trang tuyển dụng.

Tuy nhiên, tình hình còn tệ hơn tôi tưởng – hầu như tất cả các công ty đều từ chối tôi.

Họ nói tôi thiếu kinh nghiệm làm việc, nhưng từ thái độ của họ, tôi biết rõ… họ chưa từng nghiêm túc xem qua hồ sơ của tôi.

Việc đó khiến mọi người, chỉ cần nhìn thấy tên tôi, liền lập tức ném hồ sơ vào thùng rác.

Không cam lòng, tôi bắt đầu lần lượt gọi điện cho từng công ty, hỏi xem họ còn tuyển người hay không.

Chẳng bao lâu sau, tất cả các công ty đều đưa số điện thoại của tôi vào danh sách đen.

Tất cả những điều này khiến tôi không khỏi thất vọng – dù sao thì trước đây, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như vậy.

Thế nhưng, tôi vẫn không bỏ cuộc.

Tôi gác lại suy nghĩ muốn tìm một công việc văn phòng, chuyển sang tìm kiếm việc làm trong ngành dịch vụ.

Thế là tôi bắt đầu đi khắp các trung tâm thương mại và nhà hàng để nộp hồ sơ, tuy lương không cao, nhưng ít nhất cũng đủ để duy trì cuộc sống.

Cuối cùng, tôi tìm được một công việc tại một phòng gym.

Cùng lúc đó, tin tức tôi và Thẩm Diệp Hạc ly hôn đã thu hút sự chú ý rộng rãi trên mạng.

Cư dân mạng đều gọi tôi là kẻ khơi mào vụ đắm tàu, đồng loạt lên tiếng: “Ly hôn là đúng!”

Thế nhưng, tất cả điều đó dường như chẳng hề ảnh hưởng đến hạnh phúc của Thẩm Diệp Hạc và Mộ Nhĩ Bạch.

Họ thậm chí còn công khai mối quan hệ.

Thẩm Diệp Hạc đăng một bức ảnh chụp cùng Mộ Nhĩ Bạch lên mạng xã hội, kèm dòng trạng thái: “Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ em.”

Không lâu sau, Mộ Nhĩ Bạch cũng đăng một loạt ảnh khác, hai người nắm tay nhau đứng bên nhau, tiếp theo là khoảnh khắc Thẩm Diệp Hạc quỳ một gối cầu hôn cô ta.

Dưới phần bình luận ngập tràn lời chúc phúc từ cư dân mạng, ai nấy đều nói: “Chúc hai người đầu bạc răng long.”

Tình yêu từng có, giờ đã hóa thành nỗi đau, hận thù sâu đậm cuộn trào trong lòng tôi, ngày càng lan rộng.

Tình cảm của họ nhìn thì tưởng như hoàn hảo, nhưng tôi biết rõ, tất cả chỉ là thứ hạnh phúc tạm thời.

Thẩm Diệp Hạc luôn miệng nói sẽ bảo vệ Mộ Nhĩ Bạch, nhưng liệu anh ta có biết rằng, từng việc mình làm, đều đang đẩy cả hai người họ nhanh chóng lao xuống vực thẳm?

Càng phô bày cái gọi là “hạnh phúc”, kế hoạch của tôi lại càng đến gần sự hoàn hảo.

Tôi quyết định âm thầm chờ đợi.

Đợi đến đúng ngày họ làm đám cưới, tôi sẽ để tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật phía sau cái vỏ bọc “cuộc sống hoàn mỹ” mà họ tự xây dựng.

Không ngờ, Thẩm Diệp Hạc và Mộ Nhĩ Bạch lại cùng nhau đến phòng gym.

Khi nhìn thấy tôi, Mộ Nhĩ Bạch không hề tỏ ra bất ngờ, rõ ràng là cô ta đã sớm biết tôi làm việc ở đây và cố tình chọn đúng chỗ này.

Cô ta khoác tay Thẩm Diệp Hạc, ngọt ngào nói:

“Chồng ơi, hôm nay em muốn thử chiếc máy chạy bộ mới này xem sao, không biết có giúp em giữ dáng tốt hơn không.”

Thẩm Diệp Hạc mỉm cười gật đầu:

“Em muốn gì, anh đều sẽ đáp ứng.”

Tôi đeo khẩu trang, vết thương trên mặt vẫn lộ ra mờ mờ bên dưới lớp vải.

Thẩm Diệp Hạc liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt thoáng hiện lên chút cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh đã bị anh ta che giấu đi.

Anh ta nói:

“Nhân viên, phiền cô đến giúp tôi điều chỉnh máy chạy bộ.”

Tôi không thể tránh được, đành phải bước tới.

Khi tôi đến gần, ánh mắt của Thẩm Diệp Hạc dừng lại trên phần bụng hơi nhô lên của tôi, lông mày lập tức nhíu chặt:

“Chu Tố Khiết, cô mặc đồ chật quá đấy. Đã mang thai bốn tháng rồi thì nên mặc đồ rộng rãi hơn mới đúng.”

Tôi đặt công việc trong tay xuống một cách thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng đáp lại:

“Thưa anh, xin đừng cản trở công việc của tôi.”

Thế nhưng Thẩm Diệp Hạc lại không buông tha, thậm chí còn cố tình với tay ra, muốn vén áo tôi lên để kiểm tra.

“Xin anh hãy tôn trọng tôi, đừng làm những việc vô lễ như vậy nữa.”

Nhưng anh ta hoàn toàn không nghe, ngược lại còn nhíu mày, trừng mắt tức giận nhìn tôi:

“Cô đang mang thai mà còn đi làm? Rốt cuộc cô nghĩ gì vậy?”

Tôi không nhịn được mà bật cười lạnh:

“Chuyện tôi đi làm không cần anh lo.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương