Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đi ở viện, tôi nôn nghén.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh: “Dạ dày không ổn nên mới đi thôi.”
Chồng cũ quay đầu nói với bác sĩ khác: “Vợ tôi thai rồi, triệu chứng phụ: mạnh .”
Tôi: ???
1
vào nhìn thấy Phó Cảnh Triệt, tôi liền chết lặng.
Tôi đăng ký là một bác sĩ nam với đường chân tóc hình chữ M-line cơ mà?
“Triều Mộ Mộ không đến à?”
“Nếu không đến thì người tiếp theo.”
Hừ…
Phó Cảnh Triệt đeo kính gọng vàng.
Đôi to nhìn tôi, bắt đầu bịa chuyện.
Tôi thuộc dạng người mà 99 cân phản nghịch tổng số 100 cân, lập tức ngồi luôn xuống ghế.
Vấn đề là bọn tôi mới hôn chưa đầy hai tháng.
Hai tháng không gặp, Phó Cảnh Triệt dường như gầy đi một chút.
Anh ấy liếc nhìn tôi: “Khó chịu ở đâu?”
“Khản .”
Tôi chỉ vào cổ họng, hai ngày nay đau đến không nói nổi.
“Há .”
Phó Cảnh Triệt cúi xuống, cầm đèn pin nhỏ lại gần.
Chết tiệt…
Người đàn ông này có ưu điểm gì, ngoài việc có chút tiền thì chỉ còn lại cái đẹp.
Tôi nhìn vào xương quai xanh của anh ta, ánh không thể rời đi.
đến nói lành lạnh vang bên tai.
“Chưa nhìn đủ à?”
Tôi ho khan một tiếng, giả vờ thản nhiên thu lại ánh .
đầu lại không kìm mà tưởng tượng linh tinh.
Cảnh tượng sau lớp cổ áo kia… khụ, cái áo này đúng là chướng thật.
Đang miên man, ánh đèn pin thu lại, đột nhiên dạ dày tôi cuộn dữ dội.
“Ọe…”
Cuối cùng tôi không nhịn , nôn thẳng trước anh ta.
Sắc Phó Cảnh Triệt lập tức tối sầm lại.
“Nhìn thấy tôi là buồn nôn đến thế sao?”
Tôi hơi đâu mà để ý, ôm lấy thùng rác nôn thêm một trận tơi bời.
Một lát sau, một tá bưng cốc nước đi vào.
“Bác sĩ Phó, nước súc anh đây.”
“Ừ, đưa cô ấy.”
Tôi nhận lấy cốc nước, nghe thấy cô tá nhỏ than phiền.
“Có thai rồi sao? Sao lại nôn dữ vậy? bẩn hết văn bác sĩ Phó rồi…”
Có thai cái gì?
thai?
Hai chữ đó lập tức vang dội đầu tôi.
Vì tôi chợt nhớ ra…
Hai tháng sau hôn… tôi vẫn chưa có kinh lại!
lẽ tôi trúng số rồi!?
2
hôn xong mà lại có thai, biết phải sao đây?
Một chữ thôi: Trốn.
Dù gì thì cuộc hôn nhân của chúng tôi thể gọi là hạnh phúc.
Nếu bắt buộc phải dùng từ nào đó để miêu tả thì chỉ có thể gói gọn hai chữ: nhạt nhẽo.
Phó Cảnh Triệt là bác sĩ, quanh năm bận rộn ở cấp cứu, nửa tháng không về nhà là chuyện bình thường.
Tôi luôn tự thuyết phục bản thân rằng đây là trách nhiệm của một bác sĩ, tôi không nên vì vậy mà tranh cãi với anh.
Thế nhưng đến một ngày, hứng tôi đến viện thăm anh thì mới phát hiện, anh không phải là vì bận quá nên không về.
Mà là… không hề muốn về.
Một người đàn ông như vậy, đến nhà buồn về, liệu có thể mong chờ gì vào việc anh ta sẽ vui vẻ chào đón một sinh linh nhỏ bé sắp đến?
Tôi tin anh ta chắc!?
Tôi nhanh chóng súc , cầm lấy túi định chuồn luôn.
Tranh thủ viện khác còn chưa tan ca, đi kiểm tra xem có phải thật sự thai không!
khỏi chưa đã nghe thấy cô tá ban nãy dùng ngọt xớt hỏi Phó Cảnh Triệt: “Bác sĩ Phó, có thể bạn gái của anh không?”
Tôi: ???
bụng còn đang con của anh, mà anh đã thả thính khắp nơi rồi?
Chuyện này ai chịu nổi!?
Tức quá, tôi xoay người, định xông vào giẫm Phó Cảnh Triệt cái thì chợt nghe anh lạnh nhạt, từng chữ từng chữ vang : “ thai nghén vợ xong, không muốn về nhà quỳ bàn phím.”
Ngay sau đó, tôi thấy cô tá xung quanh đều đồng loạt cứng đờ người.
Tất nhiên, tôi đứng đờ tại chỗ.
Cái gì mà vợ… cái gì mà nghén…
Tôi ngây ra, cứng đờ ngẩng đầu .
Giữa ánh nhìn của bao người, tôi thấy Phó Cảnh Triệt chậm rãi về phía tôi.
Tôi quay người bỏ chạy, lại bị anh ta tươi cười chắn ngang đường.
Anh hướng về các bác sĩ và tá xung quanh, nhún vai nói: “Nhà tôi nghiêm lắm, vợ mà ghen là tôi không sống nổi đâu.”
Sau đó, anh còn bộ tịch hôn nhẹ đỉnh đầu tôi.
“Đừng giận nữa, về nhà anh quỳ cái bàn phím thứ ba mươi lăm rồi là chứ gì?”
Tôi: ???
Tôi nghi ngờ anh ta đang phá hoại thanh danh của tôi, mà tôi còn có bằng chứng!
3
Tôi lén véo mạnh tay anh ta ở chỗ người khác không nhìn thấy.
Tiếc là anh ta có chút phản ứng nào, thậm chí còn nhẹ nhàng dịu dàng: “Đi thôi vợ à, anh dẫn đi kiểm tra thai.”
Chưa kịp để tôi phản bác, anh cúi người ghé vào tai tôi thì thầm: “Không cần thẻ hiểm xã hội nữa à?”
Tôi:…
Đúng rồi! Thẻ hiểm tế của tôi vẫn còn ở chỗ anh ta!
Tôi cần cái thẻ đó để hoàn lại viện phí!
Tức đến nghiến răng, tôi trừng lườm anh một cái, sau đó tự mình “lạch bạch” quay lại nãy.
Phó Cảnh Triệt diễn xuất rất đạt, cả quá trình đều cẩn thận vệ tôi như trân châu.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
chỉ còn lại hai người bọn tôi.
Anh từng tiến lại gần tôi.
“Tôi bố rồi hả? Hửm?”
Chữ “hửm” ấy, anh kéo dài ra, khiến tôi vô cớ chột dạ.
Cuống quá, tôi xấu hổ hóa giận, đẩy anh ra: “Không có! Tôi bị đau dạ dày mới tới viện!”
Phó Cảnh Triệt như bừng tỉnh, gật gù.
Ngay sau đó anh ấn bút bi, viết nguệch ngoạc hai dòng vào sổ án.
“Phản ứng thai của là… mạnh .”
Tôi nghẹn lời.
Dù là trước hôn hay sau hôn, người đàn ông này nào khiến tôi bị động!
Không chọc nổi thì tránh lành!
Tôi xoay người định bỏ đi, nhưng chân chưa kịp đã bị chặn lại.
Quay đầu thì thấy Phó Cảnh Triệt đang dùng ngón tay móc quai túi xách của tôi.
Đôi đen nhánh cứ thế nhìn tôi, khiến tôi bỗng chốc thấy bồn chồn.
Tôi trừng : “Còn, còn chuyện gì?”
Anh lại viết thêm một tràng chữ bác sĩ, sau đó quẹt thẻ hiểm tế.
“Đi thôi.”
Tôi hơi bối rối: “Đi đâu cơ?”
“Đi kiểm tra, siêu âm B.”
Tôi sợ đến tái , vội vàng lắc đầu từ chối: “Tôi không tin tay nghề bác sĩ của anh.”
“Ừ, nên tôi dẫn đi gặp bác sĩ khác.”
Tôi:…
“Thế nào, muốn anh bế đi hả? thôi, dù gì hay thích để anh bế, đi …”
tôi đỏ bừng, đầu toàn những hình ảnh không dành thiếu nhi.
“Câm lại!”