Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cút đi! Ai cho cô đến? Tôi không đã nói sau cô không được vào tôi ?”
“Em đến thay mẹ em, hôm nay bà ấy bị bệnh .” Trần Hỉ như mọi khi, chưa nói đã đỏ hoe : “Anh không nghĩ cho bản thân, không nghĩ cho người lòng yêu anh ?”
Cánh cửa dường như bị đá một cái: “Tôi nói cô cút đi! Cô không nghe hiểu ?!”
“Em không cút!” Trần Hỉ ngoan cố nói: “Em không nhẫn tâm như cô ta, em không nhìn anh một người không xứng đáng mà hành hạ bản thân như vậy!
Hôm nay anh không ăn, em không ăn! Anh tuyệt thực mấy ngày không đi , em tuyệt thực mấy ngày không đi cùng anh!”
“Cô ăn thì ăn, không thì thôi, liên quan gì đến tôi? Cút!”
giây tiếp theo, ánh vốn ảm đạm của Lục Thời Diệc bỗng sáng bừng lên.
Anh ấy nhìn thấy tôi.
“ …” Anh ấy đẩy mạnh Trần Hỉ ra: “Em về ? Đến từ lúc vậy?”
“Vừa nãy thôi.” Tôi bình thản nói: “Nếu anh thấy không tiện, em có lát nữa quay lại.”
“Em đang nói lời giận dỗi gì vậy…” anh ấy lập tức đỏ hoe: “Anh ngay mà, em không bỏ mặc anh đâu…”
Tôi im lặng một lát: “Lục Thời Diệc, anh như , quá trẻ con .”
“Em vào đi.” anh ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi kéo vào , cứ như Trần Hỉ đứng cạnh là không khí: “Anh đã nghĩ kỹ kế hoạch ôn lại , anh nói chi tiết cho em nghe, em chỉ cần đợi anh một năm thôi, đúng một năm…”
Ai ngờ Trần Hỉ lại đột nhiên vươn tay ra, chặn chúng tôi lại.
“Tránh ra!” Lục Thời Diệc lạnh giọng.
“ anh cứ ngốc nghếch như vậy chứ? Rốt cuộc anh thích gì ở cô ta?” Cô ấy nhìn tôi, gần như sắp khóc: “Cô ta ích kỷ, kiêu ngạo, tính tình lại tệ, chỉ nhận hy từ anh thôi. Bố mẹ cô ta đều là do cô ta hại c.h.ế.t đó, Lục Thời Diệc, anh còn hy cho cô ta đến bao giờ nữa?!”
“Câm miệng!” Lục Thời Diệc tức đến run rẩy khắp người: “Cô còn dám nói xấu một câu nữa xem tôi có tát cô không hả, chuyện của hai đứa tôi không đến lượt cô xen vào!”
“Em cứ quản đấy! Anh có đánh c.h.ế.t em thì em quản! nhìn anh khó chịu em còn khó chịu gấp trăm lần!” Cô ấy lại nhìn tôi: “Tống cô hiểu anh ấy ? quan tâm anh ấy ? Cô ngoài việc đòi hỏi từ anh ấy ra thì còn gì nữa? Dạ dày anh ấy không tốt ăn cháo dưỡng vị mỗi ngày, cô đã pha cho anh ấy lần chưa? Trong thời gian chuẩn bị đấu anh ấy còn đội nắng đến cô mỗi ngày, chỉ cô không ở một mình. Anh ấy từ đầu đến cuối đều hy cô, còn cô thì , cô đã gì cho anh ấy?!”
Tôi đột nhiên bật cười.
“ , đừng để ý đến con nhỏ điên !” Lục Thời Diệc căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Tôi hất tay anh ấy ra, cười lạnh nhìn Trần Hỉ.
“Cô nghĩ mình mới là người yêu anh ấy nhất đúng không? Anh ấy là một người đáng thương đang chìm trong mối quan hệ độc hại, còn cô thì đang giải cứu anh ấy à?
nực cười, anh ấy thấy cô đáng thương, cô lại thấy anh ấy đáng thương, hai người quả là xứng đôi vừa lứa đấy.”
Tôi bước tới một bước.
“Cô hỏi tôi đã hy gì cho anh ấy à? Khó trách cô, chỉ cần pha cho anh ta một bát cháo đã thấy mình là tình yêu đích thực, cảm động đến mức không chịu nổi ? Cô lẽ không nhận ra bát cháo , trên thị trường căn bản không mua được?”
Trần Hỉ sững sờ.
“Bởi hộp bột ngũ cốc , là do mỗi mùa hè tôi đều tay đến xưởng cho anh ấy. Dạ dày anh ấy vốn rất kém, để chăm sóc dạ dày anh ấy tốt, tôi đã tất cả các khóa về dinh dưỡng, thay không bao nhiêu công thức, thức trắng bao nhiêu đêm mới pha chế ra được công thức phù hợp nhất với anh ấy. công thức quá đặc biệt, máy không sản xuất hàng loạt, còn tôi thì lại không yên tâm để người khác , cho nên mỗi mùa hè tôi đều mình đến đó.
Tôi tay pha chế, tay đóng gói, trong môi trường vô trùng, mặc đồ bảo hộ dày cộp, cứ ở đó suốt 12 tiếng đồng hồ. Cô có cảm giác đó là gì không?
Cô chỉ nhìn thấy anh ấy là quán quân Olympic, cô có hồi cấp hai anh ấy từng bị mắc chứng sợ đấu chỉ một lần thất bại trong kỳ Olympic không? Thậm chí chỉ cần nhìn thấy đề là đã nôn, là tôi đã luôn ở bên cạnh hỗ trợ tâm lý cho anh ấy, thuê phòng cùng anh ấy luyện tập mô phỏng.
Anh ấy không nhìn đề thì tôi đọc đề cho anh ấy nghe, anh ấy không viết thì anh ấy đọc tôi viết. Anh ấy không kiểm soát được mà nôn lên người tôi không chỉ một lần, tôi lại đi tắm qua loa ra ngoài tiếp tục cùng anh ấy luyện tập.”
Tôi lạnh giọng: “Những chuyện vốn dĩ tôi chẳng cần nói với cô, tôi thực thấy ghê tởm cái dáng vẻ đấng cứu tình yêu của cô. Mặc dù tôi và Lục Thời Diệc đã chia tay , cô là cái thá gì chứ? xứng đáng bình phẩm hi của tôi trong cuộc tình ư?”
Trần Hỉ ngây người nhìn tôi.
“Cút ra ngoài, Trần Hỉ.” Lục Thời Diệc trầm giọng.
“Đừng để anh gọi bảo vệ.”
“ còn em thì ?”
Cô ta khụy xuống đất, vẫn không cam lòng nhìn Lục Thời Diệc.
“Những điều cô ấy thì em có được mà, ba năm ở bên nhau sớm tối, Thời Diệc anh có không có chút tình cảm với em chứ?”
“Không có.”
Lục Thời Diệc lạnh lùng nói.
“Nếu khiến em hiểu lầm thì anh rất xin lỗi, nếu giúp đỡ em khiến anh mất , c.h.ế.t anh không nói với em một lời .”
Cô ta thẫn thờ nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng vừa lau nước vừa xoay người lao ra khỏi phòng.