Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9.2

không phải là cấp dưới của anh đâu nhỉ?

“Alo, Anh Phó, anh có đang nghe không?”

Phó Kinh chăm chú tôi, anh hơi nghiêng tiến gần điện rồi nói thay tôi: “Vụ án ngày , cảnh sát nói như thế nào?”

“À, bắt tên tr/ộm rồi, phu nhân dọa sợ gần đây ngủ không ngon giấc, phu nhân vừa đến bệ/nh viện kê th/uốc an thần mới vừa đến nhà.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

cúp điện , Phó Kinh hứng thú chăm chú khuôn mặt ngơ ngác của tôi.

“Cô là bảo mẫu của nhà tôi. sớm gọi đến nói trong nhà có tr/ộm, tôi không ngờ em quan tâm đến chuyện riêng tư của tôi như vậy, nếu em muốn tôi báo cáo với em thì tôi rất sẵn lòng.”

Không thể nào.

Tôi không dám tin vào nhật ký cuộc gọi trên điện của Phó Kinh, Phó Kinh gọi ba cuộc gọi nhà, còn có lịch sự báo động.

Tôi không còn tự tin nữa hỏi: “Họ nói yêu cũ của anh không còn nữa, nói cô ch*t rồi. Có liên quan đến Xảo Xảo không?”

“Thứ nhất, tôi không có yêu cũ.”

“Thứ hai, chị gái của Xảo Xảo là bạn học đại học của tôi, trước lễ tốt nghiệp lớp chúng tôi bữa tiệc.”

Anh dừng rồi mím môi nói tiếp: “ tiệc tan, có chiếc xe tải mất lái lao thẳng phía chúng tôi, cô đẩy tôi ra. Cho chị gái của Kiều Kiều chính là ân nhân của tôi.”

“Trước ch*t, cô nhờ tôi chăm sóc cho Xảo Xảo, cho cần không làm chuyện vi phạm quy tắc đạo đức thì tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta. Tôi giúp cô ta gia nhập giới giải trí, cô ta không muốn đóng cảnh hôn tôi giúp cô ta, tôi thừa nhận tất cả những chuyện , nhưng nếu nói tôi quan tâm quá mức đến cô ta thì không có.”

Phó Kinh mở lịch sử trò chuyện của anh và Xảo Xảo rồi đưa cho tôi xem.

“Anh Phó, trời nắng thật đẹp, anh ăn chưa?”

Không trả lời.

“Anh Phó, trời mưa, anh nhớ mặc thêm quần áo nhé, đừng để .”

Không trả lời.

“Anh Phó, em muốn đóng bộ phim truyền hình .”

.”

Mấy năm trời những Phó Kinh trả lời có thể đếm trên đầu ngón .

Còn lịch sử trò chuyện của tôi và anh thì…

“Anh Phó.”

“Ừm.”

nước sao?”

, mang quà lưu niệm cho em.”

“Không cần đâu, rồi, chúc chuyến đi của anh vui vẻ.”

ơn.”

Tôi hắng giọng rồi ậm ừ lúng túng: “Cô ta còn nói anh tổ chức sinh nhật cho cô ta.”

“Là trợ lý của tôi gửi quà qua, cô ta làm việc rất có năng lực, không gửi qua cho cô ta …”

Đột nhiên Phó Kinh nhận ra cái lập tức ngậm miệng .

Tiếp là nghe tôi khô khốc mở miệng nói: “Đúng rồi, còn gửi cho tôi nữa, ơn anh, nếu không thì đến giờ tôi vẫn m/ù tịt chẳng biết rồi.

“…”

Chiếc xe tĩnh lặng lướt đi trong màn đêm, thời gian lặng lẽ trôi qua từng phút, tôi nhẹ nhàng liếc Phó Kinh, phát hiện ra anh đang tôi.

Đột nhiên mắt tôi như bỏng vội vàng quay đi chỗ khác.

Bây giờ giải quyết xong hiểu lầm rồi.

Xảo Xảo nghĩ như thế nào là chuyện của cô ta.

là vừa mới gây chuyện ầm ĩ bầu không khí hơi khó xử.

Tôi ra bên ngoài cửa sổ, căng thẳng siết ch/ặt .

Đột nhiên tài xế bẻ lái khiến tôi ngã vào vòng của Phó Kinh.

Ngay lập tức lòng bàn của anh chạm vào eo tôi, nhân cơ hội thu hẹp khoảng cách .

“Thiển Thiển, tôi không có ý khác, thật ra tôi rất tò mò, em nói với tôi ba chúng ta không hể ở bên nhau sao là em đang nhắc đến ai thế?”

“Tôi nói linh tinh thôi.”

nói ra câu , thậm chí tôi còn không chớp mắt.

Trùng hợp làm sao vào khoảnh khắc Xảo Xảo chuyển tiếp lịch sử trò chuyện đến cho Phó Kinh.

Ánh trên màn hình điện của anh vô cùng chói mắt.

“Anh Phó, thật ra cô ta là có hai mặt đấy, anh đừng cô ta lừa.”

Tim tôi đ/ập lỡ nhịp.

hộp trò chuyện quen thuộc liên tục nhảy ra.

“Chị ơi, chào buổi , trời đẹp thật, chị ăn chưa đấy?”

“Ăn rồi, ăn cháo em m/ua cho chị, ăn lúc còn nóng.”

“Chị, trời mưa, nhớ mặc thêm quần áo ấm, đừng để nhé.”

ơn bảo bối.”

“Chị, nào chị đến xem em diễn vậy?”

“Tối sẽ đi.”

Còn có thêm biểu tượng xúc ở cuối câu.

Bên trong xe là sự im lặng ch*t .

Tôi không dám thở mạnh.

Phó Kinh lẩm bẩm nói: “ quá nhỉ, tôi không để cô ta đến gần em nửa bước, nhưng Giang Thiển à, em quá nhiệt tình rồi.”

Đột nhiên tôi ngồi thẳng lưng lên rồi nhích sang phía bên kia nhưng Phó Kinh nhanh kéo tôi .

“Có ai không thích trà xanh đâu…”

“Thật sao?” Phó Kinh cười lạnh rồi cắn cái vào vành tai tôi, anh nhận sự r/un r/ẩy của tôi, buồn lòng nói: “Tôi để em tự do bảy năm, vốn dĩ muốn đợi em hồi tâm chuyển ý, nhưng bây giờ xem ra cả đời không thay đổi tật x/ấu thích trêu chọc khác của em rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương